Thấy thiếu niên giương mắt nhìn mình, Lục Doanh hơi ngừng hô hấp, lông mi cong vút được trang điểm nhẹ run rẩy rũ xuống, khuôn mặt hiện lên hai đóa kiều mỹ ửng đỏ.
Cô ta nhịn không được miên man bất định……
Thiếu niên mà cô thích, có hay không đang dùng khuôn đẹp mặt này của hắn ôn nhu chăm chú nhìn cô?
Lục Doanh ngượng ngùng ngước mắt.
Đối diện với một đôi con ngươi xinh đẹp như lưu li, tựa như lắng đọng lại ánh sáng rực rỡ nhất trên thế gian.
Có câu gọi là "nhìn vào một ánh mắt,như đã trải qua vạn năm".
Lục Doanh trước kia cảm thấy quá khoa trương, hiện tại lại thấy nó rất đúng.
Thì ra, thế gian này thật sự có…… Nhìn một ánh mắt như đã trải qua vạn năm.
Vào giờ khắc này, thiếu niên trước mắt mở miệng muốn cô làm bất cứ chuyện gì, cô cũng là cam tâm tình nguyện làm.
Lục Doanh nghĩ như vậy, trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác trong bảy tội lỗi của con người —— ghen ghét.
Cô chỉ là bị thiếu niên không chút để ý nhìn thoáng qua, cũng đã trầm luân thật sâu, hận không thể tức khắc sở hữu con người này.
Mà giờ này khắc này Hứa Nặc đang ở trên sân thể dục bị phạt chạy, thế nhưng đã được thiếu niên ôn nhu nhìn thật sâu, thật sâu, loại chăm chú này như muốn người ta sa vào lưới tình a.
Trái tim tươi sống ở lồng ngực, dần dần bị sự ghen ghét gặm cắn, quấn quanh.
Vừa nhắc đến Phong Hoa, đập vào mắt Lục Doanh là một đạo thân ảnh mảnh khảnh với trang phục hồng nhạt chạy tới.
Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Đứng ở chỗ này thật đúng là dễ dàng nhìn đến chỗ sân thể dục……
Ý niệm không vui ẩn ẩn bay nhanh trong đầu Lục Doanh rồi biến mất.
Cùng lúc đó, thanh âm mềm ấm mang theo một tia Hoa Diễm, ở bên tai Lục Doanh nhẹ nhàng vang lên, lương bạc lại hoa lệ:
“Cậu rất đắc ý?”
Bốn chữ, làm Lục Doanh ngượng ngùng e lệ, ở trong nháy mắt tất cả cảm xúc đều rút đi.
Cô ta ở trong lòng sinh ra một tia dồn dập ảo não.
Không nên nhìn thấy Hứa Nặc xui xẻo, mà nhất thời đắc ý vênh váo, đem cảm giác vui sướng khi người gặp họa biểu hiện rõ ràng như vậy, đặc biệt là ở trước mặt Hứa Khả.
Đồng thời, Lục Doanh nhịn không được nghĩ ——
Chính là, bọn họ không phải đã trở nên xa cách sao?
Vì cái gì ngôn ngữ của Hứa Khả như cố ý vô tình
che chở Hứa Nặc……..
Vậy mới nói, Lục Doanh không nên đắc ý vênh váo rõ ràng như vậy.
Nhưng là, một câu kế tiếp của Hứa Khả, đủ để cho cô sinh ra sự kinh sợ.
“…… Đắc ý vì đã thực hiện được thủ đoạn nhỏ của mình, tâm tình có cảm giác ưu việt, cao cao tại thượng nhìn cô ấy bị phạt sao?”
Đôi môi Hứa Khả nhẹ nhàng cong lên một độ cung trào phúng.
“A.”
Lục Doanh sắc mặt trắng bệch.
Hắn.....hắn làm sao lại biết?!
Cô ta nâng đôi mắt lên, nhìn về phía thiếu niên ——
Điều đầu tiên cô thấy vẫn là đôi mắt hắn.
Thiếu niên tinh xảo đứng dưới ánh mặt trời, so ánh sáng càng loá mắt, mi mắt như họa, môi như hoa hồng, nhưng đáy mắt tràn ngập lạnh lẽo khắc sâu, như khai sinh ra băng tuyết trên thiên địa.
Cặp mắt kia, làm sao có thể là ánh nhìn ôn nhu chăm chú, sáng như lưu li, rực rỡ lung linh?
Chẳng qua là…….Ảo giác của cô mà thôi.
Lục Doanh hết sức hãi hùng khiếp vía, cách đó không xa ẩn ẩn truyền đến tiếng ồn ào ——
“Lão sư, không xong rồi! Bên này có người té xỉu!”
“Là Hứa Nặc! Người té xỉu là Hứa Nặc!”
……
Quay lại thời gian trước khi Hứa Nặc té xỉu.
Ở thời điểm chạy được chín vòng rưỡi, Phong Hoa nói: “ Được rồi, bây giờ trẫm muốn bắt đầu biểu diễn.”
Hệ thống cổ vũ: “Bệ hạ cố lên!”
“Kế tiếp, trẫm đem quyền khống chế thân thể này giao cho ngươi, nhớ kỹ ——” Nữ hoàng bệ hạ cố ý cường điệu, “ Tư thế ngã xuống nhất định phải soái!”
“Ok!”
Hệ thống giơ tay nhỏ vỗ vỗ bộ ngực bảo đảm, “ Cứ giao cho ta, bệ hạ ngài cứ yên tâm đi!”
“……”
Trẫm sao lại có cảm giác bộ dáng của ngươi cũng không phải thực đáng tin cậy?
“Bệ hạ, bắt đầu được rồi nga, xin hãy chuẩn bị tốt, đếm ngược 3, 2, 1……”
“Phanh ——”
Phong Hoa:…… Quả thực không hề đáng tin chút nào!