Trực giác kinh người của Phong Hoa nói cho cô biết.
Thiếu niên tựa hồ đối với Hứa phụ Hứa mẫu có địch ý gần như bén nhọn.
Loại này địch ý bén nhọn này luôn được vỏ ngoài mềm mại vô hại của hắn che đậy làm nó ẩn nấp xuống, bình thường không cách nào nhìn thấy dễ dàng.
Nhưng mà, tại lúc Hứa Khả nhìn thấy Hứa phụ Hứa mẫu, trong nháy mắt đó hắn lập giấu đi sự lạnh lùng, nhưng lại không giấu giếm được Phong Hoa.
Thiếu niên tuy rằng vẫn hơi cười, giữa lông mày mềm mại như trước, bộ dạng nhu thuận xinh đẹp, như đứa bé được cưng chiều trong lòng bàn tay.
Tuy đẹp nhưng không có linh hồn.
Hắn..... đã hoàn mỹ che giấu tính cách chân thật nhất của mình.
Phong Hoa không khỏi hơi nhíu lông mày tinh xảo, suy nghĩ trong đầu quay lòng vòng không dưới trăm lần.
Hứa phụ Hứa mẫu đối với thiếu niên ở trước mặt người khác giả bộ như yêu thích coi trọng, nhưng sau lưng lại bỏ qua và thờ ơ, giống như...
Phong Hoa cẩn thận hồi tưởng lại trí nhớ vẫn chưa được cô tiếp thu hết vì bị cắt đứt trong đầu.
Giống như cũng không có quá nhiều hình ảnh Hứa Khả cùng Hứa phụ Hứa mẫu ở bên nhau.
Hứa phụ Hứa mẫu rất ít xuất hiện ở Hứa trạch, mỗi tháng trở về cũng chẳng qua là làm theo phép, lấy ra một ít tình thương ít ỏi của cha mẹ, quan tâm một chút con gái ruột Hứa Nặc.
Mang theo bao nhiêu thật tình tạm thời không đề cập tới, bọn họ hình như thật sự đem Hứa Khả coi như người tàng hình.
Chẳng qua là coi thường, lấy tâm thái của thiếu niên này, cũng không đến mức căm thù bọn họ chứ?
Nhất định còn có nội tình bên trong, có lẽ là xuất hiện ở trong một nửa trí nhớ đã bị mất kia...
Nghĩ tới đây, Phong Hoa bỗng nhiên giật mình --
Tựa hồ là thời điểm đầu, Hứa Khả đối với cô.... Không, phải nói là với Hứa Nặc, tựa như có phòng bị, cảnh giác, cùng địch ý.
"Nặc Nặc, con làm sao vậy, lúc ăn cơm lại thất thần?"
Giọng nói thân thiết bỗng nhiên vang lên bên tai, kéo Phong Hoa trở về thực tại.
Hứa mẫu lễ nghi hoàn mỹ ngồi ở trên bàn cơm,đèn thủy tinh tia sáng chói chiếu xuống làm bà trở nên cao quý như thiên nga trắng.
Mà một quý
phụ nhân ung dung ưu nhã xinh đẹp, lại tự tay múc một chén canh, đưa tới tay Phong Hoa,nhẹ nhàng nhỏ nhẹ mà nói:
"Đây là nồi súp Mummy phân phó phòng bếp nấu cho con, nghe nói đối với trái tim rất tốt, nhanh uống lúc còn nóng."
Đổi lại những người khác, được Hứa mẫu đối xử như vậy, tất nhiên là thụ sủng nhược kinh, nhưng mà nữ hoàng bệ hạ lại vui vẻ hưởng thụ.
Đầu ngón tay bưng lấy bát canh mạ vàng, đặt ở bên môi nhẹ nhấp một hớp nhỏ, nhiệt khí mờ mịt bay lên, nhàn nhạt đập vào mặt.
Giống như trước mắt xuất hiện ánh sương trắng nhàn nhạt, mơ hồ.
Xuyên thấu qua tầng sương nhạt nhẽo, Phong Hoa trông thấy thiếu niên thấp đầu rũ mi mắt, đôi môi như có như không nhếch lên tạo thành một tia mỉa mai.
...
Sau khi cơm nước xong, Hứa phụ Hứa mẫu quan tâm hỏi thăm thân thể Phong Hoa một lúc, lúc này mới thả cô trở về phòng.
Hai người đồng thời lên lầu, không phải đi phòng ngủ, mà là vào thư phòng. Trên thực tế, vợ chồng bằng mặt không bằng lòng đã thật lâu chưa từng trở về qua, trong phòng ngủ không có lấy một tia nhân khí.
Mà đi thư phòng, tất nhiên là nói chuyện.
Cửa đóng lại.
Gương mặt vốn tràn đầy yêu thương, dịu dàng của Hứa mẫu lập tức biến mất không còn gì, thay đổi thành một bộ dáng cao ngạo lãnh đạm.
Vị phu nhân kiêu ngạo ngồi xuống ghế sofa, lấy ra thuốc lá, châm lên một điếu thuốc.
"Ông định lúc nào động thủ?"
Âm thanh nhàn nhạt lành lạnh kèm theo một tia ưu nhã cao ngạo, theo một vòng khói màu trắng, không nhanh không chậm phát ra.
Tựa như, rắn độc phun ra lưỡi đỏ.