"Hiện tại, cầm lấy nó, cưỡng ép tôi, nhanh lên."
Đem phản ứng kinh nghi bất định lão đại thu vào đáy mắt, Phong Hoa môi nhạt như phấn, nhổ ra lời nói lãnh diễm.
Chợt, nhếch lên một độ cong tươi đẹp đẫm máu.
Hứa Khả ——
Nguyên lai tưởng rằng, ngươi sẽ không trở lại.
Bất quá nếu như tới, ngươi cho rằng ngươi có thể dễ dàng rời đi như vậy?
...
Cửa xe mở ra ——
"Xuống xe!"
Lưỡi đao sắc bén lóe lên hàn quang gác ở trên cổ trắng nõn nhỏ bé của cô gái, ngữ khí hung ác cưỡng ép cô xuống xe.
Lão đại đã phải làm thành bộ dạng hung ác cưỡng ép Phong Hoa, lại phải tận lực không làm vị bà cô này bị thương một cọng tóc gáy.
Hành động suốt đời đều dùng tại hôm nay.
Oscar đã nợ hắn một giải.
Chiếc môtô màu đen phong cách soái khốc được dựng trước xe tải đám cướp.
Tóc đen của thiếu niên có chút lộn xộn, thân hình thon dài dựa vào xe, hình thành khí chất mâu thuẫn với nhau.
Nhưng vẫn xinh đẹp kinh diễm như trước.
Trên mặt cô gái bên người bọn cướp nhiễm lên nhè nhẹ chật vật, đặc biệt là hàn quang lưỡi đao bây giờ đang kề chiếc cổ yếu ớt, nhìn phá lệ mà giật mình..
Bốn mắt hai người đụng vào nhau.
Con mắt đẹp như lưu ly của Hứa Khả không chút biến hóa, chỉ hướng đến cô từ từ nở nụ cười.
Môi có chút cong lên, nhẹ giọng mà chắc chắn, giống như đang hứa hẹn.
"Chị đừng sợ."
"Em đến đón chị về nhà."
Phong Hoa không nói gì.
Trên thực tế, Hứa Khả đang lừa gạt cô, sự tín nhiệm của cô đối với hắn......
Tràn đầy nguy cơ đổ vỡ.
Gần như bằng không.
... Chị?!
Chị của Hứa Khả không phải là ——
Đại tiểu thư tập đoàn Hứa thị, con gái của người đã thuê bọn họ sao?!
Thôi xong, chuyện này thật sự xong rồi......
Triệt để đã bắt nhầm người.
Đằng sau, lão đại đang toàn lực cưỡng ép Phong Hoa nghe được xưng hô này, không khỏi run tay một cái.
Một vết rạch đỏ tươi xuất hiện ở bên trên cái cổ trắng ngọc của Phong Hoa.
Đồng thời, cũng được cặp mắt xinh đẹp
như lưu ly của Hứa Khả thu vào đáy mắt.
Màu mắt hắn hơi sâu, giống như toàn bộ đôi đồng tử đều tràn ngập màu máu đỏ tươi.
"Thả cô ấy ra, nếu không, ông sẽ không thể nói gì với người sau lưng ông đâu."
Thiếu niên ngữ khí mềm mại, nhẹ giọng chậm rãi nói, khi vào trong tai, lão đại lại trở nên hãi hùng khiếp vía.
... Chẳng lẽ hắn biết rõ thân phận của người thuê?
Bàn tay lại run lên.
"Hả?" Phong Hoa thấp giọng cảnh cáo.
Lão đại ổn định tâm thần, ghi nhớ phân phó của nữ hoàng bệ hạ, cố ý giương giọng lớn lối nói:
"Mục tiêu của chúng ta cho tới bây giờ đều là cậu, cô gái này chẳng qua là người vô tội dính líu vào, cậu lại muốn tôi thả người? Có thể!"
"Cậu đánh thắng mấy huynh đệ của tôi, tự mình tiến lên đây, tôi liền thả cô gái này, như thế nào?"
Đang nói chuyện, trên xe tải có bốn người cao to đi xuống.
Mỗi người đều mặc đồ đen, người cao thân lớn, thân thể khoẻ mạnh.
May mắn Phong Hoa vừa mới bắt giặc phải bắt vua trước, nếu không, chỉ bằng cô bây giờ chỉ có thân thể yếu ớt không thể vận động mạnh, chưa chắc có thể áp chế được bọn chúng, sợ ném chuột vỡ bình.
Hứa Khả không nói gì, bỗng nhiên đem chiếc mũ bảo hiểm ném lên không trung, chân dài đảo qua, nhấc chân đá tới ——
Chiến đấu, bắt đầu.