Hứa Khả bỗng nhiên ngẩn người.
Lý do?
Nói cho cô biết, chủ mưu của vụ án bắt cóc này là cha mẹ cô?
Nguyên nhân?
Nói với cô rằng, cha mẹ cô đều có ý đồ đoạt lấy trái tim hắn?
Những thứ này...
Nhìn qua dung nhan của cô gái, lời chưa kịp ra khỏi miệng, Hứa Khả lại nuốt xuống.
Những lời này, không hiểu sao không thể nói ra.
Dù là, nếu cô biết rõ chân tướng nhất định sẽ áy náy, sẽ coi hắn là người bị hại, đối với việc hắn thỉnh cầu tha thứ mà nói, đều sẽ rất thuận lợi.
Nhưng vẫn......không cách nào mở miệng.
"Chị, em không muốn lừa dối chị."
Những sự thật nghiệt ngã kia.....
Vẫn là không nên để cô biết thì hơn.
Coi như là biết rõ, thì có thể làm được gì đây?
Đôi môi của thiếu niên có chút nhếch lên, tạo thành nụ cười nhạt.
Trong nội tâm lại có mộy giọng nói tự nói với mình:
Hứa Khả.
Ngươi chính là sợ nói ra, thì cô gái này có lẽ sẽ đứng về phía cha mẹ cô.
Hoặc là, sợ từ trong cặp mắt kia, sẽ nhìn thấy một tia cảm xúc của cô giống với cha mẹ cô...... đều có ý đồ muốn đoạt lấy trái tim hắn.
Dù là, chỉ có một tia.
-
Nam sủng đã đem chân tướng vụ án bắt cóc nói cho cô biết, nữ hoàng bệ hạ cũng chỉ đành —— tha, thứ, cho, hắn.
Bằng không thì có thể làm sao?
Công lược không thể ngừng!
Phong Hoa chẳng qua là bị bác sĩ rút đi một tí máu, chỉ cần không gây ra bệnh tim, thân thể cũng không cần vội vàng, tu dưỡng tốt mấy ngày là có thể khỏe trở lại.
Nhưng Hứa Khả lại bị ăn một con dao sau lưng, vậy cho nên cũng được coi là bị thương nặng.
Tại bệnh viện phải chờ đến khi miệng vết thương khép lại, mới được cho phép xuất viện, trở lại Hứa trạch.
Ngoại trừ việc không nói ra nguyên nhân tại sao Hứa Khả lại căm thù Hứa gia, thì hắn gần như đã bộc lộ ra tính cách chân thật của mình trước mặt Phong Hoa.
Không hề ngụy trang.
Quan hệ giữa hai người bởi vì vụ bắt cóc lần này, thoáng đã kéo lại khoảng cách rất gần.
Gần đến mức.....
Người nào đó có thể bưng lấy thuốc mỡ chạy đến trước mặt cô, nói với vẻ mặt nhu thuận.
"Đây là thuốc mỡ trừ đi vết sẹo, em không thể tự chạm đến vết thương sau lưng được, chị có thể giúp em bôi một chút không? "
Nữ
hoàng bệ hạ ngôn từ chính nghĩa cự tuyệt: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
"Nhưng chúng ta là chị em." Tên trẻ măng nào đó nháy mắt nhắc nhở cô, khuôn mặt tinh xảo hiện lên cảm xúc vui vẻ, môi có chút cong: "... Còn có, chúng ta đã hôn nhau a."
Nữ hoàng bệ hạ: MMP!
Xoa thuốc gì gì đó, Phong Hoa thật muốn cự tuyệt.
Vì để cho thiếu niên bỏ ý niệm này đi, giọng nói của cô khinh bỉ: "Một đại nam nhân, bị chút mà vết thương còn muốn bôi thuốc trừ sẹo gì chứ? Trên người có vết sẹo mới chứng minh là nam nhân thành thục!"
Hứa Khả mấp máy môi: "Chị không cảm thấy cái vết sẹo kia rất xấu xí sao?"
Phong Hoa xem qua bác sĩ thay thuốc cho hắn, hoàn toàn chính xác, cái vết sẹo kia khâu lại giống như Ngô Công vậy, tại trên lưng thiếu niên, lộ ra phá lệ mà giật mình.
Nếu quả thật lưu lại một vết sẹo như vậy, mặc cho ai thấy chỉ sợ đều muốn cảm thán một câu: Phung phí của trời.
Nam sủng của trẫm phải hoàn mỹ không tì vết.
Nghĩ đến phúc lợi của chính mình sau này, Phong Hoa đổi giọng, cũng không kiên trì thuyết pháp "Có vết sẹo mới là nam nhân" nữa.
Cô suy nghĩ một chút, nói: "Trong nhà có nhiều người hầu như vậy, tùy tiện tìm một người bôi thuốc cho cậu là được."
"Thế nhưng em không thích người khác tùy tiện đụng vào thân thể của em."
Mà chị lại không phải ai khác, có thể...... cẩn thận đụng vào.
Phong Hoa cảm thấy.....
Rất có đạo lý, không phản bác được.
Nam sủng của trẫm có một thân thể hoàn mỹ như vậy, sao có thể để cho người khác đụng?
Phải tự mình làm!