Đường đi từ thành phố Y về lại thủ đô hoàn toàn đã bị chính phủ thả bom cắt đứt, thành phố Y ngoại trừ những vết gãy nứt lục địa do sự dịch chuyển của bề mặt trái đất thì toàn bộ những tuyến đường bình thường có thể đi lại đều đã bị phá hỏng.
Hoàn toàn có thể điều tra ra được một trong số những lực lượng của chính phủ đã biết chuyện liên quan đến nơi cất chứa bí mật kia.
Mộc Trà đi xung quanh thành phố, có lẽ hiện tại chỉ có thể chạy vào trụ sở của cảnh sát để tìm bản đồ. Muốn thoát khỏi đây chỉ có thể đi bằng trực thăng.
Chiếc Jeep Rubicon lăn bánh trên đường lớn, đuổi theo sau là mấy chục con gaster cỡ thường, Mộc Trà nhìn qua gương chiếu hâu, ánh mắt nheo lại.
Nút đỏ bên cạnh cần số bị người ấn, lập tức ghế lái được nâng lên, vòm ô tô mở ra, Mộc Trà ngồi trên ghế lái, nhìn vào đàn gaster đang chạy theo đằng sau.
\* Cạch \*
Khẩu RPG\* đặt trên vai chậm rãi lên nòng, Mộc Trà mỉm cười trìu mến nhìn những " Đứa trẻ hư " đang đuổi theo phía sau, ngón tay nắm lấy còi súng, nhắm về phía đối diện.
\* Đoàng \* Từ nòng súng lao ra một viên đạn cỡ trung, nó xé gió lao đến, trúng vào lồng ngực một con gaster chạy đầu lập tức nổ tung, không có máu, toàn không gian phía sau tràn ra từ viên đạn một làn khói màu đỏ.
\* Cạch \*
Mộc Trà chậm rãi bỏ thêm một viên vào khẩu RPG, tiếp tục lên nòng, nụ cười tiêu chuẩn vẫn giữ nguyên trên khoé miệng.
Từ trong khói đỏ, một đoàn gaster lao ra, điên cuồng chạy tới phía trước, song bước chân như tê dại, cả người nhiễm phải thứ khói đỏ đã bắt đầu nổi lên vết bỏng lớn.
\* Đoàng. \* Một viên đạn nữa bị bắn ra từ nòng súng, lần này là khói xanh.
Khói xanh bao phủ đoạn không gian phía sau, hiện tại đã hoàn toàn không còn nghe thấy tiếng kêu gào hay bất kỳ hình ảnh của con gaster nào trong không gian.
Bấm vào nút bên cạnh thành ghế, ghế lái lập tức hạ xuống.
Mộc Trà tùy ý ném khẩu RPG qua ghế phụ, để xe tự lái tìm sở cảnh sát còn bản thân thì ngồi đánh chén nốt bữa trưa.
Đi lòng vòng một hồi cũng tìm được sở cảnh sát của thành phố Y. Mộc Trà đẩy cửa xe, vác theo gậy bóng chày, tiến vào bên trong sở cảnh sát.
Cửa kính bên ngoài đã bị người đập vỡ, có lẽ đã có một vài người vào đây lục tìm gì đó, hoặc bị đám gaster tràn vào.
Không gian vô cùng hỗn loạn, giấy tờ văn kiện rải đầy đất, bàn ghế lộn xộn thậm chí còn có những vết cào rách.
Cục trận hỗn loạn này nhìn vô cùng không có thẩm mĩ, Mộc Trà tiến vào, dưới ánh mặt trời thiêu như lửa đốt, hiện tại bên trong còn nóng hơn.
Muốn đốt lão nương thành thịt quay hay gì?
Chống gậy bóng chày xuống đất, ánh mắt Mộc Trà híp lại, chậm rì rì ngồi xuống chiếc salon còn khá lành lặn, tự lấy tay quạt quạt cho bản thân.
" Còn thương sớm nắng chiều mưa, hết thương nắng đổ vẫn chưa thấy hình. "
\[ Ký chủ than vãn cái gì? Hệ thống không có trách nhiệm tra bản đồ giúp cô đâu! \]
Mộc Trà: ...
Bởi vì ngươi là hệ thống dỏm
\[ ... \] Cảm thấy tự ái. Offline.
Mộc Trà chống người dậy, vác gậy bóng chày trên vai, ánh mắt dừng lại bên cánh cửa sắt đóng chặt bên kia.
Cuối cùng lười biếng đi qua.
Cái cửa quèn này vậy mà cần mật mã!
Không có hứng chơi giải đố với ngươi!
Đứng từ xa, đem ra khẩu RPG vừa rồi, Mộc Trà nhét vào nơi nạp đạp một viên đạn trong mang loại dung dịch màu vàng.
\* Đoàng. \*
Đạn bắn ra, va chạm với mặt sắt lập tức vỡ thành trăm mảnh, thứ dung dịch kia hắt lên mặt sắt, hắt lên mặt nền, lập tức kim loại cùng nền đá bị ăn mòn.
Đợi đến khi nó mở ra một lối đi tử tế, Mộc Trà chậm rì rì vác khẩu RPG tiến vào bên trong.
Hàng rào giam giữ người rất kín, làm bằng thứ kim loại cứng cáp, các tù nhân ở bên trong đã hoàn toàn biến đổi thành gaster, bọn chúng nghe thấy tiếng động, nhìn thấy con người, lập tức cuộn trào lên cơn đói khát, tiếng gào vang vọng khắp không gian.
Mộc Trà tiến vào, đừng trước sự thèm khát của đám người không ra người, quỷ không ra quỷ này lại có chút hứng thú, đi từng nơi, dừng lại trước từng cửa ngục giam quan sát bọn chúng.
" Hello? " Mộc Trà vẫy tay khiêu khích với một con gaster, ánh mắt nheo lại, khoé miệng mỉm cười nhàn nhạt.
\[ ... \] Ký chủ nhất định là bị điên rồi!
Con gaster kia đã điên cuồng, hiện tại lại càng điên cuồng hơn, bàn tay thối nát của nó bám chặt vào lồng sắt dày, chỉ hận không thể xé nát lồng sắt này ra, miệng kêu gào không ngớt, thậm chí đã chảy xuống nước dãi màu ố vàng.
Mộc Trà nhìn nó, ánh mắt khinh bỉ, bĩu môi " Eo " một tiếng.
Chính lão nương cũng cảm thấy bản thân nhất định có bệnh rồi, sao lại ở trong này chơi với cái lũ não tàn này cơ chứ?
Chuẩn bị quay người rời đi, người Mộc Trà đột nhiên dừng lại.
" Làm ơn, hãy đưa tôi ra khỏi đây. "
Thanh âm khàn khô của nam nhân vang lên từ phía sau, Mộc Trà dừng lại, hơi quay đầu tìm kiếm thanh âm kia.
" Hãy... Giúp tôi... "
Bước chân chậm rãi tiến lại, cuối cùng dừng lại ở ngục giam số 333\*
Mộc Trà ngồi xổm xuống, một tay chống cằm, một tay giữ khẩu RPG trên tay, ánh mắt nheo lại: " Người sống à? "
Nam nhân ngồi