" Đình tổng?! "
Đình Tiện tay đặt trên vô lăng, ôn nhu nhìn Mộc Trà, mỉm cười nhàn nhạt, chất giọng có chút trầm " Ừ " một tiếng
Mộc Trà nheo mắt cười, suy nghĩ lại cách cư xử của nguyên chủ với Đình Tiện, bỏ một miếng kẹo dẻo vị đào vào miệng.
" Đình tổng không sợ mọi người thấy sao? "
Quan hệ của bọn họ chính là như vậy, không phải Đình Tiện không muốn công khai, mà hành động của hắn khiến nguyên chủ hiểu lầm thành Đình Tiện luôn khinh thường nguyên chủ, bất quá nam phụ này chính là ngoài lạnh trong nóng.
Đối với loại hành động vì nữ chính mà năm lần bảy lượt lừa gạt, thậm chí gián tiếp hại nguyên chủ chết thì Mộc Trà vẫn không thể chấp nhận được!
Tình đầu? Bạch nguyệt quang? Còn không bằng một cái vảy của nữ chính cơ!
Mày hơi nhăn lạ, Đình Tiện nhìn người ngồi ở ghế phụ đang vui vẻ mỉm cười, hắn lại không trả lời vấn đề của Mộc Trà.
" Sao không trả lời tin nhắn của tôi? " Đình Tiện hỏi.
Mộc Trà giống như lúc này mới nhớ ra điện thoại, đặt gói kẹo dẻo xuống đùi, đem túi đeo nhỏ lục qua một lượt, sau lại " A " một tiếng.
Đưa điện thoại lên khẽ lắc lắc trước mặt Đình Tiện, cô mỉm cười tươi tắn nói: " Hết pin mất rồi? Đình tổng sẽ không giận người ta chứ? "
Đình Tiện chỉ " Ừ " một tiếng rồi khởi động xe rời đi.
Xe chầm chậm lăn bánh, ai cũng không nói với nhau điều gì, Mộc Trà hướng ánh mắt ra ngoài lăng kính cửa ô tô bên cạnh, vu vơ hát một đoạn nhạc vui vẻ.
Đình Tiện khẽ cau mày, từ nãy đến giờ hắn đã không ít lần nhìn đến cô gái ngồi bên cạnh nhưng người ta đến một cái cũng chẳng buồn để ý đến.
" Hôm nay tâm trạng rất vui à? "
Mộc Trà bây giờ mới ngợ ra là đang trên xe của người ta, hơn nữa bên cạnh còn có kim chủ của mình, lúc này cô mới quay đầu, tay khẽ chống cằm, mỉm cười nói: " Ở cùng Đình tổng đương nhiên vui rồi. "
Đình Tiện cảm thấy thực lạ, Cửu Quân Dao này hắn ở bên cạnh hơn một năm cũng chưa từng thấy cô ấy biết nói đùa bao giờ, bên ngoài vẫn cho hắn một sắc mặt tốt nhưng thực tế thế nào Đình Tiện đương nhiên hiểu hơn ai.
Ôn nhu đáp một tiếng, Đình Tiện hỏi: " Muốn đi ăn ở đâu? "
" Có thể đi xa một chút không? " Mộc Trà mỉm cười hỏi
" Có thể "
Suy nghĩ một chút, Mộc Trà nheo nheo mắt giống như nhớ lại kỷ niệm vui, bóc một gói kẹo, nói: " Vậy đến đoạn gần trường cao trung Hoa Dương được không? Có một nơi lâu rồi chưa trở lại... "
Đình Tiện có chút nghi hoặc nhưng cũng không đáp, Mộc Trà mở gói giấy bạc, đưa viên kẹo vị đào đến gần miệng Đình Tiện, nói: " Đình Tổng có muốn ăn một ít kẹo không? Rất ngọt! "
Đình Tiện nhìn một lúc, cúi đầu nhận lấy viên kẹo mềm, lưỡi còn không an phận lướt nhẹ qua ngón tay trắng nõn của Mộc Trà.
Bị lưỡi của Đình Tiện lướt qua, Mộc Trà không tự chủ vội rụt tay về theo bản năng, cau mày nhìn Đình Tiện.
Đình Tiện mỉm cười, đuôi mắt cong lên một đường dịu dàng, hắn trầm giọng: " Đúng là rất ngọt! "
Mộc Trà: ....
Lần sau lão nương nhất định tránh xa nam phụ này!
\[ Ký chủ, nhân vật nhiệm vụ lần này là Đình Tiện và Diệc Minh! Bản hệ thống nhắc cô bảy lần rồi! \]
Lão nương chính là bài xích tổng tài cao lãnh nha!
\[ ... \] Bản hệ thống còn gì để nói?
Mộc Trà nghi hoặc nhìn Đình Tiện, đeo bọc kẹo giấu phía sau lưng, cau mày nói: " Đình tổng xin nhìn đường, đừng nhìn chằm chằm kẹo của tôi như vậy! "
Nhìn nữa cũng không cho ngươi nữa đâu!
Đình Tiện nhìn cô gái đang khư khư giữ bịch kẹo lại cảnh giác như sợ hắn giựt mất thì không khỏi phì người một cái, nói: " Tôi cũng không có ý định giựt kẹo của em, em