" Cậu có từng yêu Cửu Quân Dao không? "
" Yêu "
Đình Tiện chưa kịp suy nghĩ đã trả lời, giống như một loại bản năng vốn có trong người hắn.
" Yêu cô ấy? Yêu cô ấy mà không tin tưởng cô ấy, yêu cô ấy mà nghe lời Ngu Diêu Diêu nghi ngờ sự trong sạch của cô ấy. Đình tổng, tình yêu này của cậu cũng quá rẻ tiền rồi. " Dương Nhật Hạ cười nhạt, chế giễu nói.
" Vậy tôi trận trọng thông báo cho cậu một chuyện nhé? Cửu Quân Dao mắc bệnh máu trắng rồi. " Dương Nhật Hạ mỉm cười nhàn nhạt, dùng ngữ khí lạnh lẽo từng câu từng chữ đâm chặt vào người Đình Tiện.
Hắn giống như bị vạn đao xuyên tâm, xong vẫn tự dối mình, ung dung mỉm cười, nói: " Dương Nhật Hạ, tôi biết chị không vừa mắt tôi, nhưng dừng ngay trò đùa này lại nếu không tôi sẽ không bảo đảm công việc này của chị đâu. "
Dương Nhật Hạ chậm rãi đứng dậy, tiến đến bên cạnh Đình Tiện, ánh mắt loé lên tia ác độc không hề che giấu.
" Viên nén lưu huỳnh, Tioguanine\* và Gilteritinib\* là thuốc đặc trị bạch cầu, lần này cậu cược thua rồi. "
Dương Nhật Hạ để lại một câu rồi cầm theo túi xách, độc ác cười lớn rồi rời đi.
\[ \*Tioguanine, hay còn được gọi là thioguanine hoặc 6\-thioguanine là một loại thuốc dùng để điều trị ung thư bạch cầu myeloid cấp tính, ung thư bạch cầu lymphocytic cấp tính và ung thư bạch cầu myeloid mãn tính. Sử dụng thuốc trong một thời gian dài được khuyến cáo là không nên. Thuốc được đưa vào cơ thể qua đường miệng. \]
\[ \* Gilteritinib \(Xospata\) là một loại thuốc khác hoạt động bằng cách ngăn chặn FLT3 và các protein khác trên các tế bào ung thư có thể giúp các tế bào phát triển. Thuốc này có thể điều trị cho người trưởng thành có tế bào ung thư bạch cầu có đột biến gen FLT3 và đã không cải thiện hơn trong các phương pháp điều trị trước đó hoặc đã tái phát \(quay trở lại\). Gilteritinib được uống mỗi ngày một lần. \]
Dương Nhật Hạ rời đi rồi, Đình Tiện giống như bị chết đuối trong chính sinh mệnh của mình, tha thiết nhìn chằm chằm cọng cỏ cứu mạng trong tay Cửu Quân Dao, dường như chỉ cần tất cả những thứ này đều là giả dối thì hắn có thể có một tia hy vọng sống.
Những lọ thủy tinh đựng đầy thứ thuốc đỏ xanh đầy màu sắc vẫn nằm đấy, bên cạnh còn có một tờ giấy xét nghiệm cùng một bứt thư được bọc trong giấy gói màu xanh ngọc nhạt.
Đình Tiện đột nhiên cười lớn như kẻ thần kinh không ổn định, đôi tay run run cầm lấy tờ giấy xét nghiệm được đặt ngổn ngang trên bàn.
Là ung thư máu giai đoạn cuối...
Cuối cùng chỉ còn lại bức thư được bao giấy cẩn thân, Đình Tiện cố gắng áp chế cảm xúc, cho rằng cô ấy sẽ nói với hắn là cô ấy chỉ đi du lịch đâu đó một lát thôi... Sẽ không sao đâu, phải không?
" Anh có thể bảo vệ giấc mơ của tôi không? Trên thế giới này, người đối tốt với tôi như vậy không nhiều. "
Bức thư chỉ vỏn vẹn hai dòng, hai chân của Đình Tiện chôn tại chỗ, cuối cùng cũng không nói được từ nào.
Hạnh phúc của hắn chỉ tồn tại trong hồi ức, hiện thực chỉ có thất vọng và lạnh lẽo. Giống như khi bị dìm xuống hồ băng lạnh lẽo, băng đá không ngừng bao vây lấy tư chi khiến hắn cố sức cũng không thể thoát khỏi.
Một chai lại một chai, Đình Tiện điên loạn trong chính lao tù mà hắn tạo ra, mảnh thủy tinh của chai rượu đầy khắp một sàn nhà, chính những mảnh vụn ấy phản chiếu lại hình ảnh của hắn, một Đình Tiện đã sớm vỡ thành trăm mảnh.
" Không được, Quân Dao không thích nhất là sàn nhà bị bẩn, không được... " Đình Tiện liên tục lắc đầu, hắn cúi người, ngón tay thon dài luống cuống vơ mảnh thủy tinh trên mặt đất.
" Không phải đâu, Quân Dao chỉ là đi chơi một chút thôi, anh không làm bẩn sàn nhà của em, sạch rồi, sạch rồi... "
Bàn tay hắn điên cuồng vơ lấy mảnh thủy tinh về phía mình, ngón tay cũng lòng bàn tay đã bị thủy tinh cứa vào không ít, máu tươi rướm lấy đầu ngón tay, nhưng hắn vẫn không dừng lại, hắn không cảm thấy đau.
Trạng thái tinh thần của hắn rất kém, cả người đều ở trong trạng thái hoảng hốt thất thần. Người đàn ông cao to mạnh mẽ đột ngột khuỵ gối trên mặt nền lạnh lẽo.
Mắt Đình Tiện đỏ bừng, hắn cũng không có vẻ muốn khóc, cũng không đứng dậy, bàn tay rướm máu tươi xé từng tờ từng tờ kiểm tra kia. Hắn cứ như đấu tranh với vật hắc ám tà ác gì đó, nhưng vẫn thua. Đình Tiện nhìn những vụn giấy kia, đôi mắt toát lên vẻ