Hoắc Cẩn Thừa không thể ngăn cản bước chân của mình, hắn cứ thế mơ mơ hồ hồ đi đến Trường Xuân Cung.
Vốn dĩ đêm nay hắn nghỉ ở Diên Hy Cung của Tố Tư Nạp, song nửa đêm tỉnh giấc lại không thể ngủ nữa.
Trường Xuân Cung vẫn luôn tráng lệ như vậy, chỉ là chốn cung viện thâm sâu này giờ không còn sáng đèn ban đêm, lặng im vắng vẻ như những nơi khác. Phải rồi, nếu người hắn nhớ thương không còn ở đây, liệu ai sẽ thắp những ánh sáng đợi chờ?
Hắn nhớ tới những ngày ở sa trường, lại nhớ tới bộ dạng luôn đi theo phía sau của nàng, hắn nhớ nàng.
Lý Ngọc đi theo phía sau, nhìn thấy vị đế vương, ánh đèn đơn độc, hắn đứng trong tối đêm giá lạnh, không nhận ra đang trong tâm trạng gì.
Tố Tư Nạp tỉnh, mọi chuyện dường như đã trở về quỹ đạo mà nó nên có, nhưng người bên cạnh nàng ta lúc nào cũng không an giấc, Tố Tư Nạp dùng rất nhiều trò để lấy lại tâm tình cho hắn nhưng cũng không thành.
Hắn không tiếc giá nào phái rất nhiều tình báo, mật thám thâm nhập vào Tây Vực, nhưng tất cả đều bặt vô âm tín. Cứ bước vào trong đất của Tây Vực tất cả đều mất dấu.
Mỗi ngày sau khi thượng triều xong, Hoắc Cẩn Thừa đều không thể khống chế mà đi đến Trường Xuân Cung.Nơi đây hoa cỏ không xanh tươi nở rộ như những nơi khác, đứng lại một lúc, hắn thấy lòng mình cũng trống rỗng như chốn này.
Khả Lạc đang quét dọn trong sân, thấy Hoắc Cẩn Thừa thì miễn cưỡng quỳ xuống hành lễ. Hắn cùng không so đo, chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn khung cảnh xung quanh.
Ghế bành lớn vẫn được dựng dưới gốc cây ngô đồng, chỉ có điều lần này đến, hắn không còn thấy nàng nằm ở đó nữa.
" Hoàng thượng, thứ cho Khả Lạc nhiều chuyện, nhưng nô tỳ có thể hỏi người một câu không? "
" Nói "
" Người có biết điều bất đắc dĩ nhất của một tướng quân là gì không? "
Hoắc Cẩn Thừa nhìn ngắm nắng vàng len lỏi qua sân, nhìn đến từng chùm ngô đồng đang rực sắc bên trên, giọng hắn thảng thốt: " Cửa ải cuối tan, thư hàng đưa tới, gió tắt lửa rụi, khói báo lụi tàn. Tướng quân vùi thây. "
" Lần ấy, hoàng hậu trở về, nô tỳ lại nhớ đến lúc người đứng trên tường thành lớn, quân sĩ của Liêu Tử Ái Nặc bỏ chạy, người đứng trên mười vạn quân, tên của người trở thành khẩu hiệu quyết thắng thực không ngoa, nhưng mà lúc ấy người chỉ hỏi nô tỳ rằng: Khả Lạc, em có biết điều bất đắc dĩ nhất của một tướng quân là gì không? "
Khả Lạc dừng việc quét sân lại, nhìn hắn: " Hoàng thượng, Khả Lạc chỉ là một nữ tử bình thường, không khí phách như hoàng hậu, nhưng nô tỳ chỉ biết người đã bẻ gãy cánh của diều hâu để nuôi như họa mi trong lồng sắt. Nhưng diều hâu, lại không thích hợp ở trong lồng sắt của họa mi chút nào. "
" Hoàng thượng, người đã bao giờ nghĩ rằng hoàng hậu cũng sẽ già, sẽ tàn phai đi hay chưa? "
Buổi tối bị ác mộng làm tỉnh giấc, hắn khoác hoàng bào, Lý Ngọc cẩn thận hầu hạ. Hắn muốn uống rượu, mới hết một bình, hắn đã ho sặc sụa, hồi lâu mới mở miệng: " Lý Ngọc, có phải nàng đang gọi ta, có phải là nàng đang gọi ta hay không? "
" Hoàng thượng, người nói ai? "
Hoắc Cẩn Thừa tóm lấy cổ áo hắn, siết chặt tới mức hắn suýt nghẹt thở: " Nàng đang gọi ta. "
Lý Ngọc công công cuối cùng cũng hoàn hồn lại: " Hoàng thượng, người nghĩ nhiều rồi. Hoàng hậu nương nương đang ở Tây Vực, nếu có gọi, người cũng không thể nghe thấy được. "
" Nhưng ta nghe thấy, nghe thấy rõ ràng! "
" Vâng vâng, Hoàng thượng, người bình tĩnh, nô tài sẽ lại phái người thăm dò tung tích của Hoàng Hậu nương nương... "
" Một lũ vô dụng. "
" Dạ, nô tài đáng chết. "
" Cút. "
" Vâng… vâng… "
Hoắc Cẩn Thừa một mình độc ẩm, A Mạn, không phải ta nhẫn tâm, nhưng nếu không cẩn thận, A Nạp sẽ một xác hai mạng. Đừng sợ, sau khi nàng trở về, ta hứa sẽ bù đắp thật tốt cho, có được không?
....
Mộc Trà sau khi đến Tây Vực lập tức dùng hình nhân thế thân, tất cả những đòn roi đều rơi lên người hình nộm kia. Cô cũng không ngốc nghếch như Xa Thi Mạn, để một Hoắc Cẩn Thừa đưa tới vách núi mà còn đối đãi với hắn một lòng một dạ.
Thời điểm trở lại không gian hệ thống, Mộc Trà đem theo cả nguyên thân của Xa Thi Mạn, hình nhân thế thân kia vô cùng giống người thật, tất thảy đều giống một Xa Thi Mạn hoàn chỉnh.
Liêu Tử Ái Nặc ngồi xổm trên mặt đất, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lạnh lùng đón nhận ánh mắt của nàng, lạnh nhạt nói: "Ngươi nghĩ ngươi là kẻ đáng thương nhất thiên hạ này phải không?"
Nàng không nói gì. Hắn túm tóc dựng nàng lên: " Nhưng Xa Thi Mạn, ngươi chết đúng người đúng tội. "
Nàng không trả lời hắn, chỉ đưa tay siết chặt lấy vạt áo xộc xệch trước ngực, cõi òng như thắt lại, càng lúc càng khó thở, tim đập cũng trở nên yếu ớt.
" Ngươi khóc đi, vì sao không khóc? " Liêu Tử Ái Nặc nhìn rất kỹ, hòng dò xem thái độ biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng nàng không có nước mắt. Nàng đang cười, nhưng nụ cười kia còn khiến người ta xúc động hơn là khóc: " Ta chỉ khóc trước mặt một người, bởi trước giờ ta vẫn nghĩ đó là nam nhân của ta."
Giọng nàng trầm thấp, câu tiếp theo, nhỏ gần đến mức không thể nghe thấy: " Nhưng sau này mới phát hiện ra,