Mộc Trà theo lối cũ đi đến đại sảnh tầng trên, ngồi đối diện với Lịch Ân.
" Vụ làm ăn này không tệ... " Lịch Ân không rõ ý tứ nhìn thiếu nữ trước mặt.
Mộc Trà không đáp, chỉ cười nhạt, chậm rãi phe phẩy quạt.
Trợ lý bên cạnh Lịch Ân kính cẩn đưa ra trước bàn của Mộc Trà một xấp văn kiện, sau đó mỉm cười lịch sử.
" Việc lần này tôi đã giúp Hỷ tiểu thư sắp xếp ổn thoả... Phần còn lại... " Lịch Ân cẩn trọng nói.
Mộc Trà nhìn Lịch Ân, chậm chạp " Ồ " một tiếng không rõ ý tứ, sau đó cầm lấy tập hồ sơ, chậm rãi đứng lên.
" Đương nhiên sẽ không để Lịch tổng thiệt. "
Lịch Ân nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của thiếu nữ bên kia, tà xường xám dài đến mắt cá chân được thêu hình hoa quỳnh đỏ chậm rãi lay động theo bước đi của thiếu nữ. Hắn hơi ngả đầu về phía ghế, khoé miệng câu lên nụ cười tiêu chuẩn.
Hỷ Giai Lị này, hắn có chút... hứng thú?
Mộc Trà rời khỏi đại sảnh giao dịch, ném tập hồ sơ vào không gian, khẽ phe phẩy quạt.
Châu Tưởng vẫn còn đứng chờ cô ở bên ngoài, hắn vừa thấy người liền lập tức dập điếu thuốc đang ngậm bên miệng, hai tay nhét túi quần, thong dong nhả khói thuốc ra, dáng vẻ nhìn vô cùng bất cần đời.
" Hỷ tiểu thư... "
Mộc Trà thả chậm bước chân, khẽ thu quạt lại, khoé miệng cong nhẹ: " Châu tiên sinh chờ ai à? "
Châu Tưởng đã không nén nổi tò mò, cẩn thận hỏi: " Vị kia, Hỷ tiểu thư quen sao? "
Mộc Trà không đáp, trực tiếp đem chìa khoá xe ô tô ra mở cửa xe, bước vào trong.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, Châu Tưởng chưa kịp phản ứng thì người đã bước vào khởi động xe mất rồi.
Xe dừng lại bên cạnh hắn, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, thiếu nữ bên trong hơi nghiêng đầu ngó ra, trên miệng vẫn luôn treo nụ cười nhàn nhạt.
" Không quen. "
Sau đó xe chậm rãi rời đi, Châu Tưởng khó hiểu nhìn theo.
Giận à?
Con gái khó hiểu thật! Vẫn là về nhà ngủ cho lành!
Mộc Trà trở về nhà, chậm chạp ăn bữa tối.
Từ tối đến giờ lão nương vì giữ hình tượng một tiểu phú bà ngầu lòi nên chưa được ăn gì đâu. Đói chết đi được!
Cô khẽ chống cằm, bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời.
\[ ... \] Ký chủ lại lên cơn rồi! Bản hệ thống rõ ràng thấy cô đang nghĩ xem nên giết nữ chính sao cho oai thì đúng hơn! Nhân sinh cái beep!
Mộc Trà chậc chậc hai tiếng.
Hệ thống quèn chính là hệ thống quèn, học lỏm người ta nhìn sắc mặt đoán ý nghĩ mà cũng không xong.
\[ ... \]
Hệ thống câm nín, quyết định nghỉ chơi với ký chủ.
Mộc Trà còn đang nghĩ xem nên tìm cái tên phản diện nhiều tiền kia ở đâu.
Mẹ kiếp, đến đây mấy tháng rồi mà mặt mũi cũng chưa được nhìn qua!
\[ Hôm nay cô gặp rồi đó. \] Hệ thống bất thình lình online.
Gặp rồi? Tên nào thế?
\[ ... \] Trêu người ta cho đã vào!
\[ Nhìn nữa tôi liền ăn anh! \]
Ánh mắt Mộc Trà hơi nheo lại.
Người đó...
Vẫn là không có tiền để bao nuôi tiểu bạch kiểm!
...
Vết thương của Tà Tuyết Ninh đã gần lành, trận đấu của cô ta với Lãnh Kỳ coi như hủy bỏ hoàn toàn.
Mộc Trà bày tỏ bản thân vô cùng rộng lượng.
Rộng lượng cái beep!
Mấy tuần nay đã có bao nhiêu đợt người vào ám sát lão nương rồi?
Mẹ kiếp, chưa được hai tuần mà hơn mười đợt, hết top này đến top kia, lão nương không muốn chơi với ngươi nữa đâu!
Mặc dù mỗi lần đều bị Mộc Trà xử lý cặn kẽ, nhưng mà cũng rất phiền đấy!
Cô trực tiếp dán bùa kết giới vào nhà, Tà Tuyết Ninh lại chuyển thành ban ngày!
Mộc Trà: Nữ chính quân, cô đã thành công chạm đến giới hạn của tôi!
Khói bụi vẩn vương trong không gian tạo thành màn sương mờ mịt, thiếu nữ đứng giữa đại sảnh lớn của công xưởng bỏ hoang, ánh mắt hơi nheo lại.
Phong