Mộc Trà sau đó cũng không trở lại công ty, Dịch Giản nói sức khoẻ của cô vẫn còn chưa tốt, nên ở nhà tĩnh dưỡng thêm một vài tháng, cô có hỏi lại mấy lần cũng đều bị hắn dùng những lý do khác nhau để giữ cô ở nhà, sau đó Mộc Trà cũng không hỏi đến nữa, cho rằng thực sự là như vậy.
Chỉ riêng một mình hắn biết bản thân hắn là đang sợ hãi điều gì.
Hắn sợ một ngày Mễ Bối Ly sẽ nhớ lại tất cả...
Hắn sợ phải đối mặt với những điều tồi tệ kia, cật lực muốn gạt bỏ nhưng nó vĩnh viễn trở thành nỗi ám ảnh nhất trong cuộc đời của hắn.
Buổi sáng, sau khi Dịch Giản đi làm, Mộc Trà sẽ ngồi lại bên đàn dương cầm đàn vài nốt, hoặc ra chăm sóc vườn hoa nhài phía bên kia sân vườn. Buổi tối, sau khi hắn trở về, bọn họ sẽ cùng dùng bữa tối, đôi khi sẽ cùng ngồi coi TV hoặc Mộc Trà sẽ ngồi nhìn hắn làm việc.
Công việc của Dịch Giản rất nhiều, thường sẽ thức đến quá 12 giờ mới đi ngủ, Mộc Trà ngồi nhìn hắn làm việc cũng không cảm thấy chán, đôi lúc sẽ ngủ ngục bên bàn làm việc của hắn.
Hôm nay dường như công việc của hắn rất nhiều, nếu như bình thường chỉ đến 6 giờ là hắn đã về đến nhà thì hôm nay đến hơn 7 giờ mới thấy bóng dáng của hắn.
Mộc Trà cũng không dùng cơm vội, ngồi chờ trong phút chốc đã đọc được phân nửa quyển sách.
Dịch Giản đã có chút men say trong người, đi vào nhà loạng choạng, chân trái giẫm chân phải, cuối cùng cũng khó khăn bước được vào đến cửa.
Gấp lại quyển sách trên tay, Mộc Trà bước ra ngoài đỡ hắn vào, trên người nồng nặc mùi rượu.
Hắn đã say hoàn toàn.
Đương nhiên hôm nay không phải vì ăn cơm với khách hàng, hôm nay là ngày Nhan Vy kia rời khỏi Dịch Giản để chuận bị đến với nam chính.
Nhìn người đã ngủ say như chết trên giường bên kia, ánh mắt Mộc Trà hơi nheo lại.
Rốt cuộc thời gian suốt hai tháng qua, Dịch Giản này vẫn chưa thay đổi bất kỳ điều gì.
Nhưng cô cũng không vội, hạt giống không phải ngày một ngày hai là có thể lớn thành cây đại thụ.
Buổi sáng khi tỉnh dậy, Dịch Giản đã thấy mình nằm trên giường lớn, được người dém mền, lau qua tỉ mỉ, đương nhiên hắn biết người này là ai.
Trên tủ đầu giường còn để thêm một tách trà giải rượu.
Mi dài khẽ rũ xuống, bàn tay hắn vô thức xiết chặt lấy mền trắng khiến nó nhăn nhúm lại, cần cổ hơi ngả về sau, cuối cùng chỉ đành thở dài một hơi.
Nếu như Nhan Vy đã có quyết định như vậy thì hắn cũng không còn cách khác, dẫu sao đây cũng là sự giải thoát cho cả hai, mà hắn hiện tại bên người đã có một Mễ Bối Ly cần được quan tâm và săn sóc hơn bất kỳ ai.
Dẫu cho trong tâm có mệt mỏi nhưng rốt cuộc cũng chỉ còn cách tiến về phía trước, cho dù có là bùn lầy hay vực thẳm, bởi vì Dịch Giản sớm đã không thể dừng lại.
Đột nhiên hắn cảm thấy ở bên cạnh Mễ Bối Ly cũng rất tốt, chỉ là mọi chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó, mà hắn, nếu muốn tiếp tục bước tiếp trong vòng tròn này thì chỉ có thể cật lực che giấu.
Đợi rũ bỏ hết mùi rượu trên người, Dịch Giản lúc này mới uống trà giải rượu.
Quả nhiên thứ trà này rất đắng, đắng đến độ hắn cũng không muốn uống. Sau đó hắn nhìn thấy trên bàn còn có thêm một tờ ghi chú cùng một đĩa nhỏ đựng mấy viên kẹo ngọt.
Hắn nhìn thấy, sau đó nhắm chặt mặt uống hết tách trà giải rượu kia, cầm theo một ít kẹo, bỏ một viên vào miệng. Ngày lập tức hương kẹo lan toả trong khoang miệng, ý vị thanh ngọt trôi xuống thanh quản phần nào làm dịu đi vị đắng của trà nhưng rốt cuộc vẫn không hết, thứ vị đắng này vẫn rất rõ.
Kỳ thực vị đắng và ngọt cũng giống như đoạn thời gian trước kia của bọn họ, không phải Mễ Bối Ly không biết khi cô ấy bước chân vào cánh cửa Dịch gia là chấp nhận bẻ đi đôi cánh tự do của cô ấy, mà vốn dĩ biết nhưng không thể thoát khỏi vũng bùn lầy đã lỡ sa chân.
Mễ Bối Ly thích Dịch Giản, được nhìn thấy hắn đã là điều ngọt ngào nhất tồn tại phút chốc trong cuộc đời cô ấy. Nhưng nó lại giống như vị ngọt của viên kẹo khi chồng lên vị đắng của trà giải rượu, ngọt ngào phút chốc, đắng cay một đời.
Dịch Giản rời khỏi phòng ngủ, bước xuống dưới nhà, trước sau đều không thấy cô ấy, tâm tình hắn đột nhiên căng thẳng như sợi tơ nhện mong manh trải dài qua khẽ lá, chỉ cần một ngọn gió nhẹ nhàng lướt qua cũng có thể khiến sợi tơ mỏng manh ấy đứt lìa.
Lần đầu tiên trong cuộc