Editor: Melodysoyani
Bởi vì Trình Bạch là đưa lưng về phía cửa, cho nên tự nhiên không thể phát hiện có người đứng phía sau cửa. Nghiêng đầu nhìn lại theo ánh mắt ngây người của Mục Tử Di, người đàn ông có khuôn mặt tuấn lãng kia không phải Cố Tuyển thì còn có thể là ai?
Này……
Tuy là Trình Bạch kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt. Rồi thực nhanh chóng khôi phục lại.
“Chào tổng giám đốc.” Mọi người vội vàng đứng lên chào hỏi, trong lòng nghi hoặc làm sao tổng giám đốc vốn trăm năm chưa tới phòng thiết kế lại đột nhiên tới đây.
Trình Bạch tự nhiên cũng đi theo mọi người chào hỏi anh
Cố Tuyển gật đầu làm như đáp lại. Ánh mắt trong sạch hời hợt nhìn lướt qua người đang ngồi, cuối cùng tầm mắt như có như không đặt ở trên người Trình Bạch lâu một chút. Chẳng qua Trình Bạch vẫn chưa chú ý nhiều đến Cố Tuyển, mà là lướt qua anh nhìn chằm chằm con búp bê trời nắng được treo ở một bên đến xuất thần.
Rất khó tưởng tượng, trong văn phòng này lại còn có người thích ngắm búp bê trời nắng. Nhớ đến khi còn nhỏ, mẹ cũng từng đưa cho một một con búp bê trời nắng, nhưng từ sau khi cha qua đời, mọi chuyện giống như đều thay đổi…
“Ai, sao cô còn ngây dại thế?” Cao San San đứng ở bên cạnh lén lấy khuỷu tay đẩy đẩy Mục Tử Di, lúc này cô mới phản ứng lại, động tác xiêu vẹo bước lên trước một bước, lắp bắp nói: “Chào…tổng giám đốc”.
[ đinh, độ hảo cảm của nam chủ đối với nữ chủ giảm 5%, trước mắt là 23%]
Vào lúc không ai nói chuyện,tuy rằng giọng nói của Mục Tử Di thực nhẹ, nhưng vẫn là đặc biệt rõ ràng. Cũng không biết nói gì mới phải, đây là phản ứng chậm nửa nhịp trong truyền thuyết?
Mục Tử Di cúi đầu nên không nhìn thấy Cố Tuyển nhăn mày.
Trên má Mục Tử Di thoáng đỏ ửng, cúi đầu thật thấp không dám nhìn người đàn ông đang chậm rãi đi tới trước mặt mình.
Trình Bạch thấy trước mắt bị một vùng bóng râm che lại, trong lòng biết quả nhiên không thể ngăn cản được hào quang của nữ chủ, khẽ lui về sau một bước, nhường đường cho nam nữ chủ.
“Cô tên gì?” Tiếng nói của Cố Tuyển trầm thấp, nhíu mày nhìn Trình Bạch lui về phía sau xa cách mình.
[đinh, độ hảo cảm của nam chủ đối với kỷ chủ tăng lên 10%, trước mắt là 22%]
Trong đầu bị tin tức hệ thống truyền đến làm cho hoảng sợ một chút, mình chưa làm gì cả mà.
“Trình Bạch.” Trong lòng Trình Bạch hết sức vui mừng, trên mặt lại vẫn duy trì vẻ trầm tĩnh như cũ. Đôi mắt đen lưu ly bởi vì kinh ngạc hơi trợn to, tạo thành một loại tương phản ở trên người Trình Bạch.
Cố Tuyển vốn dĩ muốn giơ tay xoa tóc cô, nhưng không biết nghĩ tới chuyện gì mà tự lén rút tay lại. Có chút mất tự nhiên quay đầu đi, không hề để tầm mắt đặt ở trên người Trình Bạch, nói với Cao San San: “Văn kiện đâu?”
Buổi sáng lật xem hồ sơ thật lâu cũng không tìm được cô, trong lòng rất không vui. Nghĩ đến văn kiện mình muốn vừa khéo do phòng thiết kế phụ trách, hơn nữa tầng lầu cô ra thang máy vừa vặn là tầng 19. Anh không nói ra được cảm giác hi vọng trong lòng, ma xui quỷ mà đi tới bộ phận thiết kế này.
Trình Bạch híp mắt nhìn động tác của Cố Tuyển, có chút khó hiểu. Tuy rằng cảnh tượng thay đổi, nhưng làm sao đối tượng lại biến thành chính mình. Trong lòng Trình Bạch có chút cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Cao San San hơi liếc mắt ra hiệu với Mục Tử Di, thấy thế, Mục Tử Di không hề nghĩ ngợi lập tức đưa văn kiện trong tay tới. Sắc mặt Hứa Thu hơi đổi.
Trong lòng Mục Tử Di còn đang có cảm xúc mất mát không nói ra lời, thấy tay thon dài của Cố Tuyển duỗi tới trước mình, trong lòng Mục Tử Di nhảy nhót. Dưới kích động, tay cầm văn kiện ‘ kịch liệt ’ run rẩy, cầm lòng không đậu mà lập tức ném văn kiện tới trên người Cố Tuyển.
“Bịch——”Tiếng cặp hồ sơ rơi xuống trên mặt đất quanh quẩn thật lâu ở trong phòng làm việc, mang theo loại cảm giác rơi rớt ngang ngược không nói nên lời.
Tức khắc, không hề có người hé răng.
Trong văn phòng lập tức trở nên đặc biệt yên tĩnh, mọi người đều không dám thở mạnh. Người khởi xướng lại dùng vẻ mặt vô tội hoảng sợ mà nhìn tay của mình … Làm sao bây giờ! Giống như muốn chặt đứt tay của mình vậy. Cái tay hư hỏng này!! Xin tổng giám đốc đại nhân minh giám!! Trong lòng Mục Tử Di bi thương đến chảy ngược dòng sông.
Làm sao hôm nay không may mắn như vậy.
“Chuyện đó… Thực xin lỗi.” Mục Tử Di gần như run rẩy nói xong lời này.
Trình Bạch chớp chớp mắt, quả nhiên là nữ chủ, hành động làm ra đều không phải người bình thường có thể làm được. Chẳng qua cũng chỉ trong tiểu thuyết mới có thể trình diễn loại tiết mục này.
[đinh, độ hảo cảm của nam chủ đối với nữ chủ tăng lên 10%, trước mắt là 33% nguy cơ! ]
Mn! Vậy mà cũng được… Trình Bạch đang thản nhiên xem kịch cảm giác cả người mình đều không tốt.
“Hừ! Ai bảo ký chủ không để việc công lược nam chủ trong lòng, khóc chết luôn đi!” Giọng nói của Tiểu Bạch truyền đến trong tai Trình Bạch, Trình Bạch chỉ âm thầm nhún vai cũng không tính toán trả lời, mình phải giữ vẻ chí công vô tư!
Thấy tổng giám đốc đại nhân không có lên tiếng, Mục Tử Di nhanh chóng cong lưng nhặt văn kiện lên, dáng vẻ như đứa bé ngoan kính cẩn lễ phép đưa văn kiện đến trong tay Cố Tuyển.
Vì thế ánh mắt âm trầm có thể chiết ra mực của Cố Tuyển
mới hòa hoãn lại một chút, tiếp nhận văn kiện tùy ý lật xem một chút.
Văn kiện bị kẹp số trang lung tung rối loạn, hiển nhiên không phải bởi vì vừa rồi mà loạn. Nghĩ đến lời nói của Trình Bạch khi mình vừa mới vào cửa, Cố Tuyển hơi nhíu mày.
[đinh, độ hảo cảm của nam chủ đối với nữ chủ giảm 5%, trước mắt là 28%]
[đinh, độ hảo cảm của nam chủ đối với kỷ chủ tăng lên 10%, trước mắt là 32% ai u không tồi nhe]
Trình Bạch biết nam chủ hết sức chặt chẽ cẩn thận và tỉ mỉ trên mặt công việc, cho nên tự nhiên là không cho phép có loại vấn đề này xuất hiện. Tuy rằng về sau cốt truyện có viết bởi vì quan hệ với nữ chủ mà khiến cho anh tổn thất một trăm triệu, nhưng đó cũng là được thành lập khi tình cảm giữa hai người đã rất sâu, mà hiện giờ……
“Đây là có chuyện gì?” Cố Tuyển lạnh lùng hỏi.
Anh không thích nhân viên lơ đãng lười biếng, làm việc không nghiêm cẩn (chặt chẽ + cẩn thận).
Vẻ mặt Cao San San nghi hoặc mà nhìn Hứa Thu, Hứa Thu làm ra biểu cảm khó coi. Cao San San tự nhiên biết ý của cô, ngậm miệng chỉ hi vọng tổng giám đốc đại nhân không hỏi tới mình.
Trong nháy mắt, Mục Tử Di bị khí thế lạnh lùng của tổng giám đốc Cố Tuyển làm cho sợ tới mức không dám hé răng, hơn nữa hôm nay mình cũng xấu mặt đủ rồi, cô không muốn mình lợn lành chữa thành lợn què nữa.
Tuy rằng văn kiện kia là mình làm loạn, đổi lại là mọi ngày cô nhất định sẽ có dũng khí thừa nhận. Nhưng là giờ phút này Mục Tử Di luôn luôn có dũng khí, không sợ trời không sợ đất lại bởi vì khí phách phát ra từ cả người của Cố Tuyển mà không dám hé răng. Đơn giản ngậm miệng giả người câm.
“Trình Bạch, đến văn phòng với tôi một chuyến.”
Hả? Trình Bạch đột nhiên bị điểm danh có chút không thể hiểu được, không phải đang nói chuyện văn kiện rối loạn lung tung sao, làm sao lại nói sang chuyện của mình rồi.
“Tiểu Bạch, sao lại thế này?” Trong lòng Trình Bạch thầm hỏi hệ thống. Đợi hồi lâu mới nghe thấy Tiểu Bạch ý vị sâu xa nói: “Cô đoán xem”. =))
Hộc máu! Trình Bạch khẽ thở dài, ngoan ngoãn mà đuổi kịp bước chân của Cố Tuyển. Tuy rằng không biết vì sao lại gọi mình, nhưng đây là thời cơ tránh xa nữ chủ, rà xoát độ hảo cảm, không đi không được.
Thấy hai người đi xa, lòng thấp thỏm của mọi người mới buông lỏng.
“Sao văn kiện lại thế này?” Cao San San nghi hoặc hỏi.
Hứa Thu tức giận mà trừng mắt nhìn mắt Mục Tử Di: “Còn không phải có người làm nó rối loạn, không sắp xếp lại kịp à.”
Cao San San thấy Hứa Thu nhìn về phía Mục Tử Di, trong lòng hiểu rõ. Lập tức cũng không nói cái gì nữa, đi ra bộ phận thiết kế.
Hứa Thu liếc xéo Mục Tử Di, dẫm “cồm cộp” giày cao gót dài mười cm đi vào phòng làm việc của mình. Trong khoảng thời gian ngắn cũng chỉ còn một mình Mục Tử Di đứng trong văn phòng.
“Chao ôi không sao nữa rồi, cô là người mới tới à? Tên Tử Di phải không, tôi tên là Nhạc Nhạc.” Mục Tử Di nhìn Chu Nhạc Nhạc mỉm cười xinh đẹp trước mắt mình, hơi hơi mỉm cười.
Cô còn nghịch ngợm thì thầm với Mục Tử Di: “Quản lý là lão vu bà, chúng ta không cần để ý chị ấy.” Chu Nhạc Nhạc cũng mới vào công ty được một năm, tự nhiên cô sẽ biết vẻ mặt của Hứa Thu đối với người mới. Cho nên không nhịn được vẫn muốn chăm sóc cô người mới trẻ tuổi này nhiều một chút.
Mục Tử Di có chút hữu khí vô lực, như suy tư gì mà nhìn chằm chằm vào cửa, không biết vì sao trong lòng vắng vẻ, giống như… Có thứ gì bị mình đánh mất.
“Cô có đang nghe không đó?” Chu Nhạc Nhạc nhìn dáng vẻ uể oải của Mục Tử Di, vẫy vẫy tay trước mắt Mục Tử Di đang có chút thất thần.
“Hửm?” Mục Tử Di sững sờ một chút: “Đương nhiên là có. Nhạc Nhạc, cô cũng không cần nói quản lý như vậy, thật ra người như chị ấy cũng không tồi……” Mục Tử Di thu hồi tâm tư, khôi phục nụ cười tươi đẹp như ánh mặt trời nhìn Chu Nhạc Nhạc.
Mục Tử Di, mày làm được! Không có gì có thể đánh đổ mày!
Mục Tử Di nhìn Chu Nhạc Nhạc đang an ủi mình ở trước mắt, trong lòng ấm áp.
~ Hết chương 3~