“Ai chọc ngươi tức giận đến thế này?” A Ngư buồn cười nhìn Tử Tô đang tức giận bừng bừng.
Tử Tô đặt một đ ĩa cam vàng lên bàn, thở hổn hển nói: "Đám người bên Tường Vân Uyển khoe khoang di nương các nàng được sủng ái. Nói cái gì mà Thế Tử thưởng cho không ít đồ bổ để Nguyễn di nương bồi bổ cơ thể thật tốt, sớm sinh đứa nhỏ. Đúng là mất hết quy củ, ngài là chính thất, nàng ta chỉ là di nương mà dám qua mặt ngài sao."
A Ngư cầm một quả cam lên, hơi mỉm cười. Nếu Nguyễn Mộ Tình có thể mang thai, điều đó có nghĩa là màu mũ trên đầu Thẩm Khắc Kỷ chắc chắn đã thay đổi.
“Chủ tử, ngài không tức giận sao?” Tử Tô còn tức giận hơn người trong cuộc.
“Có phải ngày đầu tiên ngươi biết trong phủ không có quy củ đâu.” A Ngư hờ hững nói.
Tử Tô tức giận đến mức nắm chặt tay, muốn khuyên chủ tử đừng tức giận với Thế Tử, như thế chỉ đẩy người xa hơn thôi, nhưng nghĩ đến Thế Tử làm ra những chuyện kia, nàng ấy cảm thấy thật ghê tởm, nên không mở miệng khuyên được.
A Ngư nhét mấy miếng cam đã bóc vỏ vào miệng nàng ấy: "Tiểu cô nương tức giận cái gì, không muốn có nếp nhăn thì đừng có tức giận, bên kia không sống dễ chịu được mấy ngày nữa đâu."
Tử Tô chớp mắt, không biết trong đầu nghĩ cái gì mà bật cười tươi rói.
Nguyễn Mộ Tình bên kia nhẫn nhịn vì muốn sinh một đứa trẻ mập mạp, đồng thời nghĩ cách khôi phục thanh danh cho mình và Thẩm Khắc Kỷ.
Vinh Vương phủ cũng nâng Tạ Uyển Dư trong tay, một mặt vì muốn mượn lực từ Tạ gia, một mặt khác cũng là vì thanh danh.
Bây giờ thanh danh của Vinh Vương phủ đã nát bét, còn Tạ Uyển Dư thì ngược lại, nàng có tình có nghĩa, khoan dung độ lượng, hiền lương thục đức... Thanh danh tốt của một mình nàng có thể giúp nâng cả Vinh Vương phủ lên theo.
Nhưng nếu nàng có thể khôi phục thanh danh cho Vinh Vương phủ, hỗ trợ Thẩm Khắc Kỷ vươn l3n đỉnh cao, địa vị của Tạ Uyển Dư còn có thể cao hơn không?
Tuyệt đối không có khả năng!
Nguyễn Mộ Tình trốn trong màn trướng, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm quyển sách trong tay, nàng ta viết ra tất cả những điều quan trọng ở thời hiện đại trong đầu mình bằng chữ giản thể, trí nhớ tốt không bằng một cây bút.
Bên trong hầu hết là một số câu nói và thi từ ca phú nổi tiếng. Cảm ơn cha mẹ đã bắt nàng ta học thuộc thơ Đường và thơ Tống khi còn nhỏ, nàng ta đã thuộc lòng rất nhiều những án văn thơ vang danh qua các thời kỳ. Đáng tiếc là không có nhiều bài về sự vươn lên trong thầm lặng, nhưng cũng có một ít, trong đó có bài "Thấm Viên Xuân - Tuyết".
Nàng ta định đưa bài này cho Thẩm Khắc Kỷ dùng, giúp rửa sạch thanh danh của hắn ta, người tài giỏi có thể được mọi người tha thứ. Có tài tử nào trong đời không có mấy vấn đề nam nữ không sạch sẽ, nhưng họ vẫn được tôn sùng và ghi tên vào sách sử.
Cho đến ngày hôm nay, Nguyễn Mộ Tình cũng phải thừa nhận rằng Thẩm Khắc Kỷ có lỗi rất nhiều với Tạ Uyển Dư. Nhưng có thể nói, cuối cùng, trong tình yêu, kẻ không được yêu chính là kẻ thứ ba, Thẩm Khắc Kỷ không yêu Tạ Uyển Dư, tại sao nàng còn yêu đơn phương không tay, tự hại mình và hại người khác.
Nguyễn Mộ Tình dùng bút lông chép lại bài thơ, càng đọc càng cảm thấy hài lòng. Dựa vào bài thơ này, Thẩm Khắc Kỷ chắc chắn sẽ có được tiếng thơm biết vượt qua khó khăn, dù sao hắn ta cũng không phải phạm tội ác tày trời gì, chỉ có một sai sót nhỏ trong sinh hoạt cá nhân thôi.
Khi Thẩm Khắc Kỷ đến, Nguyễn Mộ Tình kéo hắn ta vào thư phòng, kiêu ngạo chỉ vào bàn đọc sách.
Thẩm Khắc Kỷ nhìn kỹ hơn, hai mắt càng ngày càng mở lớn, phát sáng lấp lánh, rồi đột nhiên nhíu mày: "Tần Hoàng Hán Vũ là ai? Đường Tông Tống Tổ, là muốn nói đến vị hoàng đế nào thời Đường? Ta chưa bao giờ nghe đến Thành Cát Tư Hãn kiêu ngạo một đời."
Mí mắt Nguyễn Mộ Tình giật giật, cười lảng tránh: "Ta bịa chuyện viết thôi, để cho thuận miệng ấy mà, Thành Cát Tư Hãn này là dựa vào thoại bản đọc được, ta không hiểu nhiều về lịch sử, chàng thay vào đó bằng mấy vị hoàng đế văn thao võ lược và có công lao lớn đi."
Thẩm Khắc Kỷ đã quen với việc nàng ta thỉnh thoảng nói mấy câu hoặc từ ngữ làm người khác hoảng sợ, nên hắn ta không nghĩ nhiều, trên đời này có một loại người được đấng trên cao