“Ba.”
Sau khi tìm được đường sống, A Ngư không kìm được cơn tức giận, giáng một bạt tai lên mặt Nguyễn Mộ Tình:
“Tiện tỳ, ngươi còn muốn hại chết ta.”
Nguyễn Mộ Tình bị ăn tát đến quen ngã dài trên nền tuyết, tuyết lạnh khiến nàng ta bừng tỉnh, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.
“Con, con của ta!” Nguyễn Mộ Tình ôm bụng đau khổ quằn quại.
“Bớt giả vờ giả vịt lại đi.”
A Ngư giống như tức giận đến mức mất lý trí, nhìn trái nhìn phải, dùng tay không bẻ một cành cây:
“Ngươi đã làm ra chuyện xấu đến không cần mặt mũi, ta đã phải bóp mũi cho ngươi vào cửa, vậy mà lòng tham của ngươi còn không đáy, ngươi còn muốn giết ta!"
A Ngư nổi giận đùng đùng cầm nhánh cây quất xuống.
Nguyễn Mộ Tình không khỏi nhớ đến sự sợ hãi do roi dài đánh xuống ngày xưa, ôm đầu gào lên: "Ngươi không được đánh ta, ta đang mang thai, ta đang mang thai."
“Dừng tay!” Thẩm Khắc Kỷ nhìn thấy cảnh này bị dọa sợ đến hồn vía lên mây, vội vàng chạy đến bắt lấy bàn tay đang cầm nhánh cây của A Ngư, rống lên: “Nàng đang làm cái gì vậy!"
Vì tức giận mà gân xanh trên trán lộ ra, khuôn mặt dịu dàng bây giờ lại vặn vẹo đáng sợ, hung dữ dọa người, tựa hồ như muốn gi ết chết A Ngư, Thẩm Khắc Kỷ giật mạnh lấy nhánh cây trong tay nàng.
A Ngư vô ý ngã ở trên nền tuyết, mắt trừng to không dám tin nhìn chằm chằm Thẩm Khắc Kỷ đang nổi giận.
Thẩm Khắc Kỷ không thèm nhìn nàng lấy một cái, lo lắng ôm lấy Nguyễn Mộ Tình đang nằm trên tuyết, giọng nói run rẩy không rõ lời:
"Tình Nhi đừng sợ, ta sẽ dẫn phủ y đến gặp nàng, nàng sẽ không sao, nàng và con chắc chắn sẽ không có chuyện gì."
“Đứng lại!”
A Ngư trên nền tuyết gào lên một tiếng chói tai: “Thẩm Khắc Kỷ, ngươi đứng lại đó cho ta.”
Thẩm Khắc Kỷ làm lơ như không nghe không thấy, vẫn ôm nàng ta tiếp tục bước nhanh.
A Ngư đột nhiên đứng lên: "Thẩm Khắc Kỷ, ta chịu đủ rồi, chúng ta hòa ly đi."
Đột nhiên Thẩm Khắc Kỷ dừng chân, giống như bị bất động, đông cứng tại chỗ.
Nguyễn Mộ Tình đang vùi mặt vào ngực Thẩm Khắc Kỷ la lên đau đớn, lúc này cũng quên giả vờ, đứng đó há hốc mồm, nghi ngờ có phải mình bị ảo giác hay không.
Cho dù là phu nhân và các vị thiên kim do Tiểu Điệp dẫn tới, hay là nam nhân đi cùng Thẩm Khắc Kỷ cũng đều ngây ngẩn cả người, không hẹn mà cùng nhìn về phía A Ngư đứng ở tên mặt tuyết.
A Ngư mặc một chiếc váy màu đỏ, bông tuyết trắng trên chiếc váy đỏ đặc biệt chói mắt, nhắc nhở tất cả mọi người, nàng từng bị Thẩm Khắc Kỷ đẩy ngã xuống đất.
Một đôi mắt sáng ngời, lạnh như băng, không có tức giận, chỉ có không cam lòng.
A Ngư đi tới trước mặt Thẩm Khắc Kỷ, nhìn Nguyễn Mộ Tình: “Sao không kêu nữa, nghe ta nói muốn hòa ly, vui sướng đến mức ngây ngốc luôn rồi?”
Một câu khiến mọi người tỉnh táo lại, ánh mắt cũng nhìn về phía Nguyễn Mộ Tình đang được Thảm Khắc Kỷ ôm lấy.
Nguyễn Mộ Tình không nhìn thấy, nhưng nàng ta có thể cảm nhận được, những ánh mắt này sắc bén như mũi dao. Thân thể nàng ta cứng đờ, cũng không biết có nên kêu hay không, cuối cùng vẫn r3n rỉ thành tiếng.
Mọi người: “...”
“Uyển Dư, nàng đừng làm loạn, nàng ấy đang mang thai, có gì về sau hẵng nói. Vừa rồi ta không hề cố ý.” Thẩm Khắc Kỷ hơi hoảng hốt, trong lòng rối bời. Không muốn ở lại lâu hơn nữa, chỉ sợ tình hình sẽ càng ngày càng xấu đi.
Giọng nói của A Ngư mang theo một tia lạnh thấu xương: “Về sau thì lại làm như không có chuyện gì xảy ra đúng không? Xong việc thì các ngươi làm bộ làm tịch khiển trách một chút, sau đó bỏ qua sự thật rằng nàng ta suýt nữa hại chết ta đúng không?”
Thẩm Khắc Kỷ sửng sốt: “Hại chết nàng?”
“Nàng ta hại muội?”. Đam Mỹ Hiện Đại
Giọng nói như tiếng sấm, một nam tử cao lớn bước tới, mày kiếm mắt sáng, nghiêm khắc nhìn về phía Nguyễn Mộ Tình. Người tới chính là đại ca của Tạ Uyển Dư, Tạ Sùng Sơn, hắn có công dẹp loạn, quay về triều để bẩm báo. Năm mới cũng sắp tới, hắn bèn ở nhà đón năm mới rồi mới trở lại doanh trại. Lần này, Vinh Vương phủ mời khách, hắn cũng được mời đến.
Nguyễn Mộ Tình co rúm lại, r3n rỉ lớn hơn,