A Ngư: “...” Các ngươi cũng thật lắm trò.
Thẩm Khắc Kỷ từ trong cổ họng phát ra một tiếng kêu ngắn thảm thiết, nghe không giống như âm thanh người bình thường có thể phát ra, rồi hắn ta hoàn toàn bị ngất đi.
Do cách cái bao nên A Ngư không nhìn rõ biểu cảm của hắn ta, nhưng A Ngư có thể tưởng tượng ra được cái biểu cảm ấy, nhất định là rất thú vị. Nàng ta hài lòng gật gật đầu rồi dẫn người rời đi.
Cao Lỗi và những người đi theo nàng ta dường như vẫn còn đắm chìm trong nỗi kinh sợ mà chỉ nam nhân mới hiểu được, biểu cảm của họ vô cùng mất tự nhiên.
A Ngư cười nhẹ: “Sợ cái gì? Chỉ cần các ngươi làm một nam nhân tốt, chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra trên người các ngươi.”
Những người có khát vọng sinh tồn mạnh mẽ đều thể hiện họ luôn là những nam nhân tốt.
Một lúc sau, trong nhóm người Thẩm Khắc Kỷ bị bỏ lại tại chỗ, cuối cùng cũng có một thị vệ thoát ra khỏi dây trói và đứng dậy, đi thẳng về phía Thẩm Khắc Kỷ đang nằm như chó chết trên mặt đất, người này đã bị sốc khi nhìn thấy giữa hai ch@n hắn ta có một mảng máu đỏ tươi, giật mình nhảy dựng, vội vàng đưa tay ra kiểm tra hơi thở, may mà hắn ta vẫn còn sống.
Trong lúc hỗn loạn, cuối cùng cũng có người phát hiện ra vết thương thực sự của Thẩm Khắc Kỷ, nhất thời bị dọa cho mặt mày tái nhợt. Một người chạy điên cuồng về thành báo tin cho Vinh vương, những người còn lại cấp tốc khiêng Thẩm Khắc Kỷ về biệt trang.
Vinh Vương buổi tối vốn đã kiệt sức vì cơn phát điên của Thẩm Khắc Kỷ, mắt tối sầm lại ngất đi, lại bị nhéo một cái vào ngươi mới miễn cưỡng gượng dậy được. Hai hộ vệ đỡ Vinh Vương chân mềm nhũn lên xe ngựa rồi phi thẳng đến biệt trang.
Nhìn thấy Vinh Vương, lang trung thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có người có thể đưa ra quyết định đến, vội vàng giải thích tình hình cho Vinh Vương, đưa ra hai lựa chọn.
Thiến để bảo toàn tính mạng, không thiến liều một phen để trông chờ vào may mắn, một khi bệnh lây nhiễm trở nên tồi tệ hơn, ngay cả các thần tiên Đại la cũng bất lực.
Vinh vương sắc mặt tái nhợt, khiêm tốn cầu xin: “Nó là một nam tử, bị thiến rồi những ngày tháng sau này làm sao sống? Không có cách nào khác để bảo toàn tính mạng mà không thiến.”
Lang trung cũng là nam tử, cũng tỏ ra đồng cảm, nhưng cũng không làm được gì, thể hiện bản thân mình bất lực nói: “Vương gia, chi bằng mời ngự y tới xem sao, biết đâu đấy sẽ có cách, chỉ có điều phải càng sớm càng tốt, công tử càng để lâu một khắc sẽ càng nguy một phân.” Hắn chỉ mong sao đẩy chuyện rắc rối này đi.
Lang trung này trước đây là do Vinh Vương Phi thu nạp về cho Thẩm Khắc Kỷ, sở trường nhất là chữa trị ở phương diện này, không thua kém ngự y ở trong cung, đến hắn cũng nói hết cách rồi.
Nhìn Thẩm Khắc Kỷ tay chân bị trói gào thét điên cuồng, nhìn vẻ mặt bất lực của lang trung, Vinh Vương đỏ cả mắt nghiến răng đưa ra quyết định: “Cứu mạng quan trọng.”
Thẩm Khắc Kỷ đang cực kỳ tỉnh táo gầm lên vì bị đau dữ dội, sắc mặt hung dữ thay đổi: “Không, phụ vương người gi ết chết ta đi, ta không muốn, phụ vương ngươi để ta chết cho đơn giản. Ta không muốn làm một phế nhân, ta không muốn!”
“Ngươi chết rồi, mẫu thân ngươi sẽ làm sao, bà ấy chỉ có mỗi một nhi tử là ngươi.” Vinh Vương vô cùng đau đớn.
Thẩm Khắc Kỷ cái gì cũng không nghe thấy, chỉ nghe thấy Vinh Vương muốn thiến mình, hắn ta sợ tới mức òa khóc: “Không, không muốn, ta không muốn!” Trong lúc giằng co dữ dội, hắn ta giãy dụa tay chân dần như thoát ra được và bò dậy.
Vinh Vương đau lòng tột cùng, nước mắt giàn giụa: “Làm đi.”
Thẩm Khắc Kỷ khản giọng hét: “Các ngươi giết ta đi, giết ta, một đao g iết chết ta!”
Vinh Vương nhắm mắt, hoảng loạn bỏ đi. Tuy rằng hoàn toàn thất vọng với vị nhi tử này, nhưng giờ khắc này, trong lòng hắn vẫn như bị đao xuyên qua.
Nếu biết có kết quả như hôm nay, thì lúc đầu đã không làm như vậy. Chỉ vì muốn để hắn ta có thể làm nam nhân, hết lần