“Theo ta thấy, dù có bị xóa tên, sau này Thất cô nương vẫn là Thất cô nương thôi.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, Thất cô nương rất được lão phu nhân yêu thích, Hầu gia của chúng ta lại là một người con có hiếu.”
“Thất cô nương may mắn thật đấy.”
Nha hoàn mặt tròn hâm mộ không thôi, nếu chỉ bàn về xuất thân thì chẳng ai cao quý hơn ai, nhưng vận may của mỗi người thì lại không thể ngăn cản, cứ thế mà một bước lên tiên, từ chim sẻ biến thành phượng hoàng.
“Ai bảo ngươi không có một phụ mẫu ‘tốt’ chứ! Nếu có phụ mẫu như vậy, có lẽ ngươi cũng có thể sống một cuộc sống tốt.”
Nha hoàn mặt tròn gắt gỏng với nàng ta: “Ta cũng không thèm có phụ mẫu lòng dạ đen tối như vậy đâu. Có phụ mẫu ruột như vậy, tiền đồ sau này của Thất cô nương cũng khó mà sáng sủa.”
“Lo nghĩ bậy bạ mãi thôi, dù có chật vật hơn nữa thì cũng vẫn tốt hơn ta và ngươi, lão phu nhân còn có thể làm khó Thất cô nương sao.”
“Ngược lại mới đúng, lão phu nhân thật sự rất thương Thất cô nương đó. Trời ạ, ngươi nói xem chờ đến khi cô nương kia trở về, hai vị cô nương này còn có thể sống vui vẻ ở đây được không?”
“Sao mà sống vui vẻ được chứ, bởi vì Thất cô nương, cô nương thật đã phải chịu cực khổ uổng công trong suốt mười năm qua, có lẽ trong lòng của cô nương thật sẽ không có khúc mắc. Nhưng Thất cô nương bỗng nhiên bị rơi từ trên trời xuống đất, sao có thể không nảy sinh oán hận cho được. Theo ta thấy, sau này xem ra sẽ náo nhiệt lắm đây.”
“Thất cô nương không phải người như vậy, Thất cô nương là người tốt.”
“Haha, nếu nàng ta thật sự là người tốt thì đã chủ động rời đi từ trước rồi kìa. Phụ mẫu ruột của nàng ta làm ra chuyện đáng ghét như vậy, nàng ta còn được hưởng giàu sang phú quý vốn không thuộc về nàng ta trong suốt nhiều năm, thế mà nàng ta vẫn còn có mặt mũi để tiếp tục ở lại đây, thế còn chẳng phải là do hám của ở Hầu phủ à.” Giọng điệu chua chát.
Nha hoàn mặt tròn yếu ớt phản bác: “Lão phu nhân không chịu để nàng ấy đi mà.”
“Nếu nàng ta thật sự muốn đi thì sao không đi được, bảo ngươi ngốc, hóa ra lại đúng là ngốc thật, đừng có
trông mặt mà bắt hình dong nữa.”
Nha hoàn mặt tròn há miệng, không nói nên lời.
Trong lúc nói chuyện, nha hoàn đang quét lá xoay người sang một bên, sau đó trợn to hai mắt như vừa nhìn thấy quỷ rồi quỳ sụp xuống đất: “Thất, Thất cô nương.”
Vẻ mặt của một nha hoàn khác cũng vô cùng cả kinh, nàng ta vội vàng quỳ xuống, hận không thể xé rách miệng mình. Dù địa vị của Tiêu Nhã Quân đã không còn như trước nhưng bản thân nàng ấy vẫn là cô nương, huống chi còn có lão phu nhân làm chỗ dựa nên muốn xử lý hai nàng chỉ là chuyện nhỏ.
Từng câu chữ như những mũi dao xuyên qua da thịt, đâm thẳng vào tim, máu chảy đầm đìa.
Sắc mặt của Tiêu Nhã Quân trắng như tuyết, lảo đảo sắp ngã.
Không liếc nhìn hai nha hoàn đã vô cùng hoảng loạn lấy một lần, Tiêu Nhã Quân ngây ngốc rời đi.
Đại nha hoàn của nàng ấy – Ngô Đồng – hung hăng trừng hai người đang vừa run lẩy bẩy vừa quỳ dưới đất, nàng ta muốn ra mặt dạy dỗ bọn họ vì đã hồ ngôn loạn ngữ nhưng cô nương lại không cho phép nàng ta lên tiếng. Ngô Đồng chỉ có thể trợn mắt nghe hai nha hoàn này càng nói càng hăng.
Hai tiểu nha hoàn run như cầy sấy, sắc mặt sợ hãi đến mức cắt không còn giọt máu.
Ngô Đồng mắng một tiếng rồi vội vàng đuổi theo cô nương yếu ớt nhà mình.
Sau khi tỉnh lại rồi nghe chuyện Ngô Đồng truyền tới, Tiêu lão phu nhân lập tức lạnh mặt phân phó cho đại nha hoàn Như Ý: “Tìm hai nha hoàn kia rồi phạt hai mươi trượng ngay trước mặt tất cả người làm, sau đó đem bán, trong phủ không cho phép loại người làm không biết lớn nhỏ thế này.”
Như Ý vâng lời rời đi, biết Tiêu lão phu nhân đang muốn giết gà dọa khỉ, không thì sau này bất cứ người làm nào cũng dám xúc phạm Thất cô nương, không ngăn nổi miệng mồm.