"Đang vẽ gì vậy?"
Bát hoàng tử ôm chặt lấy Tiêu Nhã Quân đang chào đón mình, sau đó dẫn nàng ấy đi về phía thư án.
Tiêu Nhã Quân thấp giọng nói: "Tiện tay vẽ nguệch ngoạc mà thôi, coi như giết thời gian."
Bát hoàng tử dừng chân, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, không ai có thể ngờ rằng Nhã Quân đã trở về kinh thành, nhưng vì để tránh bị người ta nhận ra, chỉ đành để nàng ấy chịu ấm ức không được rời khỏi cửa dù là nửa bước.
"Để nàng chịu ấm ức rồi."
Bát hoàng tử thương tiếc vuốt ve khuôn mặt của nàng ấy: "Là ta vô năng, không thể cho nàng một danh phận quang minh chính đại, nhưng mà Nhã Quân à, mấy năm nữa, ta sẽ nghênh đón nàng vào cửa một cách vẻ vang, bồi thường cho nàng một hôn lễ long trọng."
Nhắc đến chỗ đau, gương mặt xinh đẹp của Tiêu Nhã Quân trở nên trắng bệch, nàng ấy đọc tứ thư ngũ kinh nữ tắc nữ giới mà lớn lên, sao có thể không biết hành động của mình vi phạm luân thường đạo lí, hoàn toàn sai lầm.
Nhưng chính nàng ấy cũng không biết vì sao bản thân lại rơi vào tình trạng như hiện tại. Ngày đó, Bát hoàng tử như từ trên trời giáng xuống, nàng ấy cảm động nhưng cũng biết hai người bọn họ không có tương lai, cho nên chỉ đành nhẫn tâm cự tuyệt.
Thế nhưng hắn ta lại không chịu buông tay, vừa rảnh rỗi đã đến tìm nàng ấy năn nỉ ỉ ôi. Ngay cả tổ mẫu cũng vứt bỏ Tiêu Nhã Quân, chỉ có hắn ta là không rời khỏi nàng ấy. Trời đất bao la, ngàn vạn con người, nhưng Triệu Nhã Quân lại chỉ còn một mình hắn ta.
Nhất thời nóng đầu, nàng ấy bèn đồng ý giả chết, tuy nhiên khi thật sự bị tuyên cáo tử vong, Tiêu Nhã Quân bỗng nhiên thấy sợ hãi, nàng ấy trở thành một người nửa sống nửa chết, ngay cả sự che chở cuối cùng từ Tiêu gia cũng mất đi, mọi vui buồn sống chết của bản thân đều gắn liền với hắn ta.
Tiêu Nhã Quân không khỏi khủng hoảng, cho dù đã bái thiên địa kết thành phu thê cùng Bát hoàng tử, hắn ta cũng yêu thương săn sóc chu đáo cho nàng ấy, thế nhưng loại khủng hoảng này cũng chỉ là hơi lui mà không phải hoàn toàn biến mất.
Thấy mặt Tiêu Nhã Quân trắng bệch, Bát hoàng tử đau lòng hôn lên gương mặt lạnh lẽo của nàng ấy.
Tiêu Nhã Quân né tránh, xấu hổ nói: "Ban ngày ban mặt..."
Những lời còn lại bị nuốt chửng hầu như không còn, đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, lại ôm người trong lòng đã bảy tám ngày không gặp, làm sao Bát hoàng tử có thể nhịn được, nhất là khi ngửi thấy mùi hương trên người nàng ấy, mùi hôi thối dai dẳng rốt cuộc cũng biến mất.
Ngô Đồng canh giữ ở cửa nghe được tiếng động lập tức đỏ bừng mặt, hai lỗ tai cũng đỏ đến mức có thể nhỏ máu, nàng ta mang theo dáng vẻ mặt đỏ tai hồng đi đến cửa viện bảo tiểu nha đầu vào phòng bếp xin nước.
Tiểu nha đầu lanh lảnh đáp lại, lập tức chạy về phía phòng bếp, lúc xoay người lại âm thầm bĩu môi. Hạ nhân trong trạch này đều là người do Bát hoàng tử tỉ mỉ lựa chọn, những người này biết thân phận của Bát hoàng tử, nhưng lại không biết thân phận của Tiêu Nhã Quân. Tuy rằng Bát hoàng tử bảo các nàng gọi phu nhân, nhưng trong lòng người nào chẳng rõ như gương, nữ nhân này thì tính là phu nhân cái gì, cùng lắm cũng chỉ là ngoại thất không danh không phân mà thôi.
Đợi sau khi chủ tử khai phủ nghênh thú hoàng tử phi, nếu may mắn có thể vào cửa làm một nhũ nhân dắng thiếp có phẩm cấp. Còn không may mắn, sẽ chỉ là một di nương thông phòng không được nhập phẩm. Kém hơn một chút, đời này cũng không vào được cửa, sau khi già yếu kém sắc sẽ bị vứt bỏ.
Mây mưa qua đi, Bát hoàng tử ôm Tiêu Nhã Quân ôn tồn nói đến người Chu gia. Hắn ta không có hảo cảm gì đối với cha mẹ Chu gia, cho dù bọn họ là máu mủ ruột thịt của Tiêu Nhã Quân, hắn ta cũng không vì thế mà cảm thấy hành vi của bọn họ là đúng đắn. Nhưng điều này không ngăn cản hắn ta
cảm tạ bọn họ, bởi nếu không có bọn họ, sẽ không có Nhã Quân ngày hôm nay, mà chính hắn ta cũng không thể nào quen biết được Nhã Quân. Cho nên hắn ta sẽ quan tâm bọn họ trong phạm vi năng lực, dù như thế nào, đó cũng đều là người thân của nàng ấy, cho dù thế nhân đều căm hận ghét bỏ bọn họ, thì Nhã Quân cũng không thể. Nàng ấy phải biết ơn họ đã sinh ra và nuôi dưỡng mình.
Hắn ta đã âm thầm phái người đi thông qua quan hệ biên quan, bởi vì Tiêu gia cũng cử người ở bên kia theo dõi sát sao, bảo đảm vợ chồng Chu thị sống không bằng chết, cho nên quá trình có hơi phiền phức, nhưng may mắn cũng đã thành công.
Đến tận bây giờ hắn ta còn chưa biết, tham lợi trước mắt quên hoạ sau lưng, Triệu Tông đã dùng biện pháp đối phó người Tiêu gia để đối phó người của hắn ta.
Bát hoàng tử hoàn toàn không biết gì nói tình hình gần đây của phu thê Chu thị: "... Bọn họ vẫn ổn, qua vài năm nữa mọi chuyện chìm xuống, ta đón bọn họ ra."
Theo lời của hắn ta, trong lòng Tiêu Nhã Quân tuôn ra một loại cảm xúc phức tạp khó tả. Nàng ấy biết cha mẹ thân sinh của mình có tội, nhưng bọn họ phạm tội là bởi vì nàng ấy. Như Bát điện hạ nói, ai cũng có thể ghét bỏ bọn họ, duy nhất chỉ có nàng ấy là không thể, bởi không có bọn họ, sẽ không có Tiêu Nhã Quân.
Bát hoàng tử trấn an vỗ vỗ lưng nàng ấy: "Nàng đừng nghĩ nhiều quá, dù sao đó cũng là cha mẹ ruột của nàng, tận hiếu là bổn phận làm người của con cái."
Tiêu Nhã Quân nhích gần dựa vào trong ngực hắn ta không lên tiếng.
Bát hoàng tử lại nói đến tỷ đệ Chu gia, đôi tỷ đệ này gian nan sống qua ngày, bị quê nhà ghét bỏ gây khó dễ. Khi thanh danh của A Ngư nổi lên, tình cảnh của bọn họ lại càng thêm khó khăn.
Nhưng bởi vì Nhã Quân vừa mới ra đi "ngoài ý muốn", nếu tỷ đệ Chu gia cũng lập tức xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ sẽ khiến cho người Tiêu gia nghi ngờ, cho nên hắn ta đã sắp đặt cho hai tỷ đệ tuyệt vọng "tự sát" vào mùa đông.
Hắn ta sẽ lặng lẽ đưa người đến đây cùng Tiêu Nhã Quân, mấy tháng nay nàng ấy buồn bực không vui, hy vọng có người thân bên cạnh sẽ làm cho tâm trạng của nàng ấy tốt hơn một chút. Tiêu gia vứt bỏ nàng ấy, nàng ấy chỉ còn lại mấy người thân ở Chu gia.
Tiêu Nhã Quân lẳng lặng nghe, lúc đầu nàng ấy cũng không đồng ý đón tỷ đệ Chu gia tới, thay vào đó là tiếp tế đồ bọn họ. Nếu không phải vì mình, cha mẹ ruột sẽ không bị lưu đày, hai tỷ đệ cũng không mất đi chỗ dựa, nếm hết sự nóng lạnh của nhân gian. Nàng ấy đã nếm qua, cho nên biết tư vị trong đó, bọn họ rơi vào tình cảnh này, chính nàng ấy cũng có một mối liên hệ không rõ ràng.
Nhưng nàng ấy thật sự quá cô độc, nàng giống như một con chim hoàng yến được nuôi trong một cái lồng giam hoa lệ, chờ đợi chủ nhân mười ngày nửa tháng mới xuất hiện một lần.
Có thêm hai thân nhân huyết mạch tương thông, có lẽ cuộc sống sẽ không còn khó khăn như trước nữa.
Trải qua một kiếp như vậy, bọn họ hẳn đã biết sai rồi, không còn ương ngạnh như trong miệng mẫu thân, hơn nữa đệ đệ Chu gia mới mười hai tuổi, dạy dỗ có lẽ còn có thể thành người. Tương lai cha mẹ ruột còn phải dựa vào phụng dưỡng của hắn ta.