Bà vú ôm đứa trẻ vâng vâng dạ dạ nhận tội, nói là do đứa trẻ đói bụng.
“Đói rồi ngươi không biết cho ăn sao! Nếu đứa trẻ có chuyện gì, ta sẽ lột da của ngươi.”
Chu Chiêu Đệ trợn mắt mắng. Mặc dù nghĩ đến mẹ ruột của nó thì lại tức giận, nhưng nàng ta cũng không dám để đứa trẻ này chết, nhất định phải chăm sóc nó thật tốt. Giống như những gì Tiểu Điệp đã nói, sau này nếu chẳng may mọi chuyện bại lộ, nàng ta nuôi Tiểu Thạch Đầu lớn lên, về sau Tiểu Thạch Đầu chắc chắn sẽ bảo vệ nàng ta, Cung Vương và Tiêu Nhã Quân cũng không thể làm gì được nàng ta.
Dù sao đó cũng là một đường lui, để không giống như phụ mẫu của nàng ta, tự làm ra mấy chuyện chặt đứt đường sống, còn làm liên lụy tới con trai và con gái.
Tiểu Điệp bưng một chén trà bước vào, nháy mắt với bà vú một cái: “Mau lui xuống cho bú đi.”
Bà vú ôm đứa trẻ cáo lui.
“Bà cô hà tất chọc giận bọn họ, đừng để chuốc bực vào thân.”
Tiểu Điệp nhẹ giọng nói.
Đối mặt với Tiểu Điệp, Chu Chiêu Đệ nở nụ cười, nha đầu này chính là phúc tinh của nàng ta, nếu không có nàng ấy, nàng ta sẽ không thể thuận lợi đạt được điều mình muốn.
Ban đêm, Chu Chiêu Đệ nằm mơ thấy con trai của mình trở thành con trai của Vương gia và nàng ta được đưa về Vương phủ. Con trai quỳ xuống trước mặt nàng ta hiếu thuận nói sẽ lập phong nàng ta làm lão thái phi, sẽ hiếu kính với nàng ta. Không có nàng ta, làm sao nó có thể có được ngày hôm nay.
Tiêu Nhã Quân ở bên cạnh mặt mày tức giận nhưng không dám nói gì.
Chu Chiêu Đệ cười đắc ý, đang cười thì tỉnh dậy, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc hoảng sợ ở bên ngoài, hết đợt này đến đợt khác.
...
Năm Thiên Tỉ thứ ba mươi hai, ban đêm. ngôn tình hài
Thái tử Triệu Tông biết được Cung Vương liên thủ với hoạn quan Trần Nghĩa Chi, Lại Bộ Thượng Thư Lưu Thế Quý nhằm bức vua thoái vị, thái tử khởi binh dẹp loạn, thần tốc giết chết Trần Nghĩa Chi và Lưu Thế Quý, bắt được Cung Vương, Thần Phi nghe tin sợ tội nên đã treo cổ tự tử trong hậu cung.
Hoàng đế tuổi cao trong cơn phẫn nộ đột nhiên lâm bệnh, Triệu Tông trông coi việc nước.
Khi mặt trời ló dạng, mọi việc đã được định đoạt, kinh thành rơi vào tay Triệu Tông.
A Ngư nhìn bầu trời với ánh bình minh rực rỡ, lịch sử chẳng phải là kẻ chiến thắng muốn nói gì thì nói sao, những kẻ làm chính trị thật là lòng dạ đen tối. Đã làm chuyện xấu, còn phông bạt kêu mình làm một người chính trực. Tội nghiệp cho Cung Vương, lại bị bắt và bị bôi nhọ, thật là... làm tốt lắm!
Tĩnh Hải Hầu phái tùy tùng trở về báo tin bình an.
Du thị không khỏi chắp tay niệm Phật, tuy rằng trưởng tử đã từng là thư đồng đi theo Cung Vương, nhưng Hầu gia thuộc bên thái tử nên trưởng tử đã sớm được thả ra ngoài để tránh hiềm nghi. Hầu gia cơm bưng nước rót làm yên lòng thái tử, Tĩnh Hải Hầu phủ của bọn họ đã lập công lớn, bà ấy sao mà không vui vẻ được chứ.
Du thị nói với mọi người: “Đã thức cả đêm rồi, mọi người mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
Sau khi bên ngoài trở nên hỗn loạn, Du thị cho tập hợp tất cả người của Tiêu gia lại trong khuôn viên của Tiêu lão phu nhân nhằm tiện đường bảo vệ, nhưng Tĩnh Hải Hầu phủ hoàn toàn không bị tấn công,