“Sai gia, chuyện này…” Chu Đạu Trụ muốn ngăn cản nhưng lại không dám, chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Hải, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác bất an.
Trương Siêu dựa theo lời nói của A Ngư, tại hàng thứ gạch thứ hai gần đầu giường đã tìm thấy một chiếc hộp gỗ to cỡ bàn tay.
Bên trong có bảy tám món trang sức được bọc khăn vải cẩn thận, vừa nhìn đã thấy không giống thứ mà loại người như nhà họ Chu sẽ có.
Thấy Trương Siêu cầm theo hộp gỗ bước ra, đồng tử Chu phụ co rút một cái, mồ hôi lạnh chảy ra. Chu mẫu nhát gan nên chân tay đã mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, há miệng thở dốc như một con cá bị mắc cạn.
Mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, sắc mặt Chu phụ trắng bệch như tờ giấy: “Cái này… thứ này là do bọn ta nhặt được trên núi, sai gia, tất cả đều là bọn ta nhặt được.”
Người có kinh nghiệm phong phú như Triệu Hải vừa nhìn đã biết hai người này có điều giấu diếm, đối với những lời mà A Ngư nói đã tin hơn phân nửa. Hai người này rất có khả năng đã trộn lộn huyết mạch của Hầu phủ, nhớ đên tiểu cô nương gầy như que củi trên công đường, người đã làm cha như Triệu Hải cảm thấy vô cùng chán ghét đôi vợ chồng này, hung dữ nói với Chu phụ: “Có phải nhặt được hay không, đại nhân tự có quyết định.”
Toàn thân Chu Đại Trụ lạnh toát, hai chân không khống chế được mà run bần bật.
Chu phụ và Chu mẫu bị nha dịch áp giải đi, Chu Chiêu Đệ và Chu Tiểu Bảo chịu đựng đau đớn trên người, khóc sướt mướt đuổi theo, trong mắt đầy sợ hãi.
Hiện tại là sao vậy? Chu Phán Đệ làm phản, cha mẹ còn bị bắt đi.
Trong một căn phòng khác, nha dịch tìm được bà mụ đã đỡ đẻ cho Chu mẫu năm xưa, tay nghề đỡ đẻ của bà mụ Vương rất tốt, rất nhiều gia đình tìm bà ấy đến đỡ đẻ, lá gan của bà ấy cũng rất lớn, kể lại sự việc năm xưa: “Con gái của Chu Đại Trụ ở Chu gia thôn có một vết bớt màu đỏ trên mông, nửa cái mông đều là màu đỏ. Bà già này đỡ đẻ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy vết bớt nào lớn như thế, cũng may là nó nằm trên mông, nếu mọc trên mặt thì cuộc đời của cô nương này coi như xong rồi.”
“Ta chắc chắn sẽ không nhớ lầm, vết bớt lớn như vậy, muốn quên cũng không quên được.”
Nha dịch: "Ngoại trừ bà và hai vợ chồng Chu Đại Trụ thì còn ai biết chuyện này không?”
“Trong thôn của bọn họ chắc chắn có người biết, vết bớt lớn như vậy mà!”
Bà mụ Vương dùng tay ra dấu, giọng điệu cảm thán. Mặc dù đã trôi qua nhiều năm như vậy, bà ấy không thể nhớ rõ từng chi tiết, nhưng vết bớt nổi bật như thế, chắc chắn bà ấy đã từng kể cho người khác, những nàng dâu ở Chu gia thôn cũng có thể đã nhìn thấy.
Nha dịch không hiểu chuyện này thì có gì hay mà kích động: “Vậy bà theo chúng ta về nha môn một chuyến.”
...
Chu Chiêu Đệ và Chu Tiểu Bảo bị ngăn cản ngoài cửa nha môn, hoảng loạn nhìn Chu phụ và Chu mẫu đang nơm nớp lo sợ bước vào. Ngay lúc này, trong mắt bọn họ, phủ nha uy nghiêm giống như một con thú khổng lồ đang há mồm, khiến người ta không rét mà run.
Hai vợ chồng Chu gia lo lắng bất an mà bước vào công đường, sau khi nhìn thấy A Ngư đang quỳ ở đó, sắc mặt Chu Đại