Sau khi Tĩnh Hải Hầu rời đi, [Tiêu Nhã Quân] đi tới, nàng ấy hỏi Tiêu lão phu nhân, những lời mà Tiêu Nhã Du nói là có ý gì?
“Con còn nghĩa đó là thật sao, con cũng biết rõ, Nhã Du hài tử này ghen tị với con và thường xuyên nhắm vào con. Lần này nó chỉ vì sự ghen ghét mù quáng mà nói bậy bạ thôi. Nếu đúng như lời nó nói, thì sao lúc mới về năm ngoái nó lại không nói ra, để bây giờ mới nói.”
Tiêu lão phu nhân vuốt tóc của nàng ấy: “Chẳng lẽ nào con tin nó không tin ta?”
[Tiêu Nhã Quân] nhẹ nhàng gật đầu: “Tổ mẫu, bát muội không có cố ý, chỉ là do tức giận nên mới mặc kệ tất cả mà thôi, người đừng giận muội ấy.”
Lòng bàn chân Tiêu Nhã Quân toát ra sự ớn lạnh, nàng ấy bắt gặp vẻ rụt rè trong ánh mắt [Tiêu Nhã Quân], nàng ấy hoài nghi lời nói của Tiêu Nhã Du, nhưng nàng ấy không dám tin, càng không muốn tin.
Tiêu lão phu nhân âu yếm vỗ trán nàng ấy: “Con đó, con cũng quá mềm lòng, lại sắp gả vào Cung Vương phủ rồi, Cung Vương về sau... Nếu tính tình con cứ như vậy làm sao được?”
Tiêu Nhã Du lại rời khỏi Tĩnh Hải Hầu phủ, bị đuổi đi dưới danh nghĩa bị trừng phạt. Lâu lắm rồi vẫn không thấy trở về, cho dù tới đại hôn lễ cưới của [Tiêu Nhã Quân] cũng không có trở về.
[Tiêu Nhã Quân] mặc lễ phục của thân Vương Phi, thập lí hồng trang, được tám chiếc kiệu lớn khiêng vào Cung Vương phủ.
Tư định chung thân, đây là nỗi đau cả đời của Tiêu Nhã Quân.
[Tiêu Nhã Quân] trước mặt so với nàng ấy còn hạnh phúc hơn nhiều, hạnh phúc đến hoa cả mắt.
Vừa vào cửa không bao lâu, [Tiêu Nhã Quân] đã mang thai, phản ứng mang thai rất dữ dội, [Tiêu Nhã Quân] không khỏi cảm kích trước ơn sinh thành dưỡng dục. Lúc còn ở Tĩnh Hải Hầu phủ nàng ấy ngại ngùng nhắc tới, hiện tại chính mình đã lập gia thành thất, nàng ấy muốn sửa sang lại phần mộ của sinh phụ sinh mẫu, dù sao cũng là cha mẹ ruột của nàng ấy.
Tiêu Nhã Quân đứng phía sau muốn ngăn cản nàng ấy, nàng ấy đã có chút nghi hoặc, sao có thể tu sửa mộ cho phu thê Chu thị, một khi tới tai người của Tiêu gia, làm sao họ có thể chịu đựng được.
Nhưng nàng ấy cái gì cũng không thể ngăn cản được, chỉ đứng nhìn Cung Vương sai người sửa sang lại phần mộ cho phu thê Chu thị, còn hạ lệnh dẫn tỷ đệ Chu gia đến để cúng bái.
Trong lúc vô tình [Tiêu Nhã Quân] nghe được Cung Vương cùng nhạ nhân nói chuyện, cũng biết được Cung Vương sẽ âm thầm đưa tỷ đệ Chu gia về nuôi nấng.
Cuối cùng [Tiêu Nhã Quân] không còn tự dối mình và dối người, không hỏi về chân tướng của năm đó.
Cung Vương nói thật một nửa.
[Tiêu Nhã Quân] hoài nghi, có lẽ vì sắp được làm mẹ nên nàng ấy mới lấy hết can đảm đến gặp Tiêu Nhã Du.
Hơn nửa năm không gặp, Tiêu Nhã Du thân hình mảnh khảnh, giống như vẫn chưa khỏi trọng bệnh, ánh mắt nhìn người khác lạnh như băng, giống như rắn độc.
[Tiêu Nhã Quân] khó chịu né tránh ánh mắt của nàng, hỏi nàng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Nghe Tiêu Nhã Du nói, sắc mặt [Tiêu Nhã Quân] xanh trắng, lộ vẻ rất bối rối.
Tiêu Nhã Du cười lạnh lùng: “Ngươi bớt giả vờ ở đây đi, ngươi biết rõ hơn ai hết nhưng lại cứ giả vờ không biết, để có thể yên tâm hưởng