" Năm trăm năm mươi triệu.
"
" Sáu trăm triệu.
"
" Bảy trăm triệu.
"
" Năm tỷ.
"
Tan Tình giật mình khi thấy Thượng Quân Quyền lên tiếng " năm tỷ " nhẹ nhàng như không.
Cứ như không phải tiền của mình vậy.
" Sáu tỷ.
"
Cmn lại có tên nào vung tiền như rác nữa?
Tan Tình nhìn về phía người vừa nói sáu tỷ kia.
Cô nhướng mày một cái.
Hóa ra là Bạc Tâm a.
Thượng Quân Quyền sắc mặt không thay đổi nhẹ nhàng cong môi nói : " Mười tỷ.
"
Mười tỷ đấy? Mười tỷ cho một sợi dây chuyền cô đau lòng cho số tiền sắp cất cánh bay kia quá đi.
[ Túc chủ , tỉnh tỉnh.
Đó không phải tiền của cô.
]
[ Ừ nhỉ? Vậy thôi ta ngồi xem kịch vậy.
]
[...] Nhà cô tám đời bán bánh tráng hay gì lật mặt với tốc độ không thể đỡ được.
Giây trước đau lòng giây sau lại vui vẻ xem kịch?
Khi thấy Bạc Tâm chuẩn bị đấu giá tiếp , anh cong môi xoa đầu cô rồi giơ bảng số lên.
" Hai mươi tỷ.
"
" Hai mươi tỷ lần thứ nhất.
"
" Hai mươi tỷ lần thứ hai.
"
" Hai mươi tỷ lần thứ ba.
"
" Chúc mừng vị khách số 36.
"
Buổi đấu giá kết thúc , Tan Tình và Thượng Quân Quyền đang đi ra khỏi sảnh liền bị Bạc Tâm cản lại.
" Tiểu Tình, anh muốn nói chuyện với em một chút , được không? "
Cô không tiếp lời định vòng qua Bạc Tâm lại tiến lên trước mặt cô.
- Tôi cho anh mười phút.
Ra quán cà phê bên kia đi.
Bạc Tâm vui mừng gật đầu : " Được.
Được.
"
Thượng Quân Quyền thở dài xoa xoa đầu cô.
- Đi đi.
- Vâng.
Anh đứng lặng lẽ nhìn cô rời đi.
Đúng là nực cười mà rõ ràng không muốn nhưng mà cũng phải chấp nhận.
Tình yêu làm cho con người ta trở nên ích kỷ , nhưng mà chính cái con người ích kỷ ấy nhiều lúc lại cố gắng dẹp bỏ sự ích kỷ ấy chỉ để đối phương của mình không phải lo nghĩ gì chỉ để đối phương không phải phiền lòng.
Tan Tình ngồi xuống nơi gần cửa sổ.
Cô rũ mắt thờ ơ đợi Bạc Tâm mở miệng.
Bạc Tâm do dự khi nhìn thấy thái độ thờ ơ của cô , tay khẽ siết lại hắn hít sâu một cái.
"...!Xin lỗi.
"
Lúc này cô nhìn thẳng vào Bạc Tâm dù nghe được câu xin lỗi nhưng lòng vẫn không dao động một chút nào.
Nói trắng ra là nguyên chủ đã buông bỏ được rồi cho nên cô mới không cảm thấy gì cả.
Biết cầm đúng lúc , buông bỏ đúng lúc mới là tốt .
Bạc Tâm muốn nắm lấy tay cô nhưng lại lặng lẽ thu tay lại.
Hắn cười khổ nhìn cô.
- Tiểu Tình, anh nợ em một lời xin lỗi.
Dù anh có xin lỗi bao lần đi chăng nữa anh vẫn cảm thấy nợ em.
Nợ em một tình yêu có sự tin tưởng.
Nợ em một người chồng tốt.
Nợ em một đời hạnh phúc...
Bạc Tâm không nhịn được mà run lên khi nhìn thấy ánh mắt cô thờ ơ không để bất cứ một cái gì vào trong mắt.
Và hắn cũng không ngoại lệ.
Hắn như cứng họng nhưng lại cố gắng mở miệng nói tiếp.
- Anh nợ em rất nhiều.
Ngừng lại một chút Bạc Tâm có chút chần chừ : " Anh có thể_____________bắt đầu lại với em được không? Xin hãy cho anh một cơ hội , được không?
Cô thu hồi ánh mắt quay đầu nhìn sang mảnh kính bị