Edit: Ư Ư
Bạch Tửu nhớ lại, lúc gia gia nàng gần ngủ có mơ màng nói: "Đừng bao giờ miễn cưỡng ở bên người mình không thích, nếu không đến lúc đó..."
Nếu không đến lúc đó sẽ thế nào?
Chờ đến khi hắn biết hắn yêu nàng, hắn sẽ phát hiện ra hắn đã làm nàng tổn thương sâu sắc cỡ nào, nước đã đổ rất khó lấy lại, gương vỡ không thể lành lại, sau đó, đã tới lúc hắn dằn vặt đau khổ.
Bạch Tửu chỉ biết gia gia là người có một câu chuyện xưa, lại không nghĩ tới lại là một câu chuyện buồn như vậy, nhưng nãi nãi của nàng không phải nữ chính, cũng không thể sống lại một lần.
Bạch Câu và Tiểu Cửu, bỏ lỡ đó là bỏ lỡ.
Bạch Tửu cảm khái một phen, nàng lại hỏi hắn: "Ta và nãi nãi rất giống nhau à?"
"Ân." Hắn gật đầu, ngay từ lúc nhìn thấy nàng, hắn cũng nhìn nàng nhiều lần vì khuôn mặt giống Tiểu Cửu này.
Bạch Tửu đã hiểu vì sao gia gia lại tốt với nàng như vậy, hóa ra đây là lý do, nhưng mà nàng tự nhận nàng không giống nãi nãi, nàng cũng không một lòng một dạ nhào vào trong lòng một nam nhân không thích nàng, đột nhiên nàng lại nghĩ tới một người, "Giang Tiện Ngư thì sao? Hắn ta cũng là con rối của ngươi à?"
"Hắn là đứa bé ta nhặt được mười tám năm trước."
Nghe vậy, nàng không hiểu hỏi: "Ngươi rất thích nhặt hài tử về nuôi à?"
"Ta không thích." Hắn nghiêm trang nói: "Khi đó chiến tranh lan đến một thôn làng, nó vẫn còn là một đứa bé, cha mẹ đã chết hết nên không có người chăm sóc, lúc ta nhìn thấy nó thì nó đang đuổi một con bướm mà chạy tới hồ nước."
"Sau đó ngươi không đành lòng bèn mang về nuôi?"
Hắn lắc đầu.
"Vậy thì vì sao?"
"Nó là người ta thấy ngu ngốc nhất."
Bạch Tửu: "..."
Hắn nghiêm mặt, "Nó rất ngốc không giống những người nói ta là đại ma đầu."
Nói một cách khác thì Giang Tiện Ngư ngu không giống người bình thường.
Bạch Tửu kéo kéo tay hắn, "Ngươi không thể làm gia gia của ta bị thương."
"Hắn muốn cướp nàng đi." Đôi môi
tái nhợt hơi mím lại, có vẻ rất tức giận.
Bạch Tửu chỉ có thể trấn an, "Ta sẽ không rời khỏi ngươi, gia gia cũng sẽ không cướp được ta."
Có lẽ là do được nàng trấn an, hắn hơi hơi rũ mắt, dùng mắt trái nhìn nàng chằm chằm, "Kỳ thật cho dù ta không làm gì thì hắn cũng không sống được lâu nữa."
"Ngươi nói gì?" Chuyện này hoàn toàn ngoài dự đoán của Bạch Tửu.
"Lùi lại thời gian của thân thể, đây là một chuyện rất tổn thọ, hắn không sống được lâu nữa."
Hắn nói không sai, nếu làm bản thân trở lại thời trẻ mà không có hậu quả, như vậy thế giới này đã sớm lộn xộn.
Bạch Tửu nắm lấy cổ tay áo hắn, "Ngươi nói đây là chuyện tổn thọ vậy vì sao ngươi lại vẫn còn bộ dáng trẻ tuổi này?"
"Thời gian trôi đi trên người ta hoàn toàn được con rối thế vào." Hắn thành thật ngoan ngoãn trả lời, giống như nàng đang bắt nạt hắn vậy.
Bạch Tửu không quên những con rối trong căn phòng này, mà những con rối của hắn cũng sẽ già đi
"Vậy..." Bạch Tửu hỏi, "Ngươi có cách gì cứ gia gia của ta không?"
Hắn lại thành thật lắc đầu, "Hắn không muốn học cách làm con rối của ta."
Bạch Câu có kiêu ngạo của bản thân, xét đến cùng, hắn vẫn là kẻ địch của Bạch Câu, sao Bạch Câu có thể học cách làm con rối của hắn?Tất cả mọi người đều có bàn tay vàng, ngoại trừ nàng (43)