Trấn Hoa Mai là một trấn nhỏ xa xôi, tuy cách xa kinh thành như trị an rất tốt, đêm không cần đóng cửa cũng không sao, dân chúng nơi này cũng rất hòa đồng lương thiện.
Một đại thẩm bán đồ ăn nhìn một cậu bé đi tới, hiền lành cười nói: "Giang Giang lại ra ngoài mua đồ ăn một mình à."
"Ân." Nam hài mang khuôn mặt nghiêm túc như người lớn gật gật đầu.
Nam hài một thân bạch y, môi hồng răng trắng, được công nhận là nam hài đẹp nhất trong trấn, đặc biệt mỗi lần đi ra ngoài đều mang khuôn mặt nghiêm túc như người lớn, loại dễ thương này lại càng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Đại thẩm bán đồ ăn không nhịn được mà hỏi thêm một câu: "Sao nương ngươi không đi ra mua đồ ăn với ngươi vậy?"
Tuy trấn này trị an rất tốt, nhưng nghe người ta nói đứa nhỏ này từ lúc bốn tuổi đã một mình đi ra ngoài mua đồ, người nhà nam hài cũng yên tâm, tất cả mọi người đều biết phía Đông của trấn có một Giang trạch, mà nam hà này chính là tiểu công tử trong Giang trạch, chỉ là chưa từng gặp qua những người khác.
"Nương của ta quá xinh đẹp cho nên không thể đi ra." Nam hài tên Giang Giang nhìn rau dưa trên quầy, đừng thấy cậu nhỏ tuổi nhưng chọn rau lại rất thạo.
Đại thẩm bán đồ ăn cũng sửng sốt, cái này cũng đúng, nữ nhân quá xinh đẹp đi ra ngoài cũng không tốt, vì thế lại hỏi: "Vậy phụ thân ngươi thì sao?"
"Phụ thân ta quá xấu cho nên không thể ra ngoài."
Đại thẩm bán đồ ăn nhìn nam hài nửa ngày, không biết phụ thân của nam hài xinh đẹp như vậy sẽ xấu kiểu gì.
Giang Giang đã vươn ngón tay nói: "Ta mua hai cái này."
"A, được được." Đại thẩm gói rau cho cậu, lại thuận miệng hỏi: "Chỉ mua rau xanh thôi sao, sao không mua những thứ khác để thay đổi khẩu vị?"
"Không cần." Giang Giang mặt không biểu tình trả tiền, "Phụ thân ta ghét ăn rau xanh."
Đại thẩm bán đồ ăn còn chưa hiểu câu nói này thì Giang Giang cũng đã xoay người rời đi.
Đi mua một chai nước tương rồi thuận tiện mua hồ lô, lại cho mèo nhỏ vừa sinh trong ngõ ăn xong, Giang Giang mới cầm đồ về nhà.
Vừa vào
cổng đã nhìn thấy một nam nhân hắc y đầu bạc, làn da của hắn quá trắng, đôi mắt lại quá đen, làm cho người ta cảm thấy âm trầm, Giang Giang đã từng nhìn thấy đôi mắt bên phải của hắn, đó mới là sự khủng bố chân chính.
Nam nhân rũ mắt nhìn chằm chằm Giang Giang, Giang Giang ngước mắt nhìn hắn.
Cuối cùng Giang Giang vẫn vươn tay chưa xâu hồ lô cho hắn, "Cho ngươi."
Sau đó là thời gian xuất hiện kỳ tích.
Nam nhân cầm xâu hồ lô, khóe môi chậm rãi cong lên, đôi mắt bên trái tràn đầy thỏa mãn như đang ăn món ăn nào quý giá nhất thế gian, kỳ thật đây chỉ là một xâu hồ lô bình thường mà thôi.
Giang Giang lại đi về phía trước vài bước, một nữ nhân đang ngồi trên ghế đá dưới tàng cây, hai tay chống cằm nhìn nam nhân kia ăn ngon lành.
Giang Giang nhìn nam nhân kia rồi lại nhìn về phía nữ nhân có dung mạo tuyệt sắc kia, cậu không cảm xúc hỏi: "Nương, nương coi trọng phụ thân ở điểm nào?"
Chẳng lẽ là coi trọng phụ thân hắn thích ăn đồ ngọt và dễ thỏa mãn à?
"Giang Giang..." Trong mắt nữ nhân đầy ý cười, tầm mắt cũng không dời đi, nàng nói: "Con không cảm thấy phụ thân con rất đáng yêu à?"
"Không cảm thấy." Giang Giang thành thật trả lời xong, đáy lòng nói thầm đúng là trả lời một vấn đề vô nghĩa.
Nữ nhân xinh đẹp dời ánh mắt về phía nam hài, ý cười trong mắt nàng khiến người cảm thấy quẫn bách, "Giang Giang cũng rất đáng yêu."
Hai tai nam hài đỏ bừng, "Con đi cất đồ đây."
Cậu xoay người rời đi, dù giả vờ thành thục ổn trọng thế nào thì cũng rối loạn dưới một câu đáng yêu của mẫu thân.
Trong viện truyền đến một tiếng cười khẽ của nữ nhân.
Hôm nay, cũng là một ngày bình thường của Giang Giang.