Edit: Ư Ư
Được rồi
Bạch Tửu nói cho bản thân không nên rối rắm về vấn đề này nữa, cô quyết định giữ im lặng.
Cũng không biết qua bao lâu, di động của cô vang lên, Bạch Tửu thấy Bạch Phàm Phàm gọi tới nên lập tức nghe máy.
Điện thoại được kết nối, bên kia là giọng nói lo lắng của Bạch Phàm Phàm, "Chị, sao chị còn chưa về nhà vậy?"
"Xe bị hỏng giữa đường."
"Hả?" Bạch Phàm Phàm lại hỏi: "Vậy có cần em gọi taxi cho chị không?"
"Không cần, chị đã gọi cho công ty bảo hiểm, hôm nay chắc chị sẽ về muộn nên em cứ gọi cơ hộp ăn trước đi."
"Vậy được rồi."
Bạch Tửu lại dặn dò Bạch Phàm Phàm phải làm bài tập, cuối cùng mới cúp máy, lại nhìn về phía Hứa Khâm đang đứng như người gỗ ở bên kia, cô cười cười, "Em và Phàm Phàm là bạn cùng lớp, vậy quan hệ của hai đứa thế nào?"
"Không thân." Ngoại trừ người thân, những người khác ở trong mắt cậu phỏng chừng đều có thể dùng hai chữ "không thân" để khái quát.
Bạch Tửu nói thầm vai ác nhỏ này đúng là ít nói, chờ tới khi bị ánh mặt trời Bạch Phàm Phàm hấp dẫn, còn không phải hận không thể đột phá cái quan hệ "không thân" này.
Cô lại nghĩ tới nam chính Tống Từ, Tống Từ là một người đàn ông hiền hòa nho nhã, đối xử với học sinh lúc nào cũng ấm áp, cho dù biết mình không nên thích Bạch Phàm Phàm, nhưng anh ta vẫn không nhịn được trêu chọc Bạch Phàm Phàm để làm con bé vui vẻ.
Có thể nói Tống Từ cũng không phải là người sẽ phủ nhận cảm xúc của mình, chỉ là bởi vì thân phận nên anh ta mới luôn nhịn lại, nhưng Hứa Khâm không giống vậy, dù cậu thích nhưng cậu vẫn có thái độ lạnh nhạt, cậu sợ bại lộ cảm xúc của bản thân, giống như một vị tướng quân sợ để lộ điểm yếu của mình cho kẻ địch biết vậy.
Thiếu nam thiếu nữ yêu đương cũng giống như một trận chiến, nếu
ai không nhịn được tỏ tình trước cũng có nghĩa là thừa nhận mình yêu đối phương hơn, chuyện này sẽ chỉ làm cậu ở bên yếu thế hơn mà thôi.
Bạch Tửu vuốt cằm tự hỏi, tình cảm ngây ngô thời học sinh đúng là làm người cảm thấy mê mẩn, bởi vì mỗi người đều sẽ trải qua thanh xuân, nếu làm một chuyên mục thì nhất định có thể hấp dẫn không ít người, vậy Phong Thượng cũng sẽ có nhiều người đọc hơn.
Bạch Tửu đã nghĩ đến công việc, Hứa Khâm thấy cô im lặng không nói gì giống như đang suy nghĩ, cậu nghĩ cô đang đoán xem cậu và Bạch Phàm Phàm có quan hệ gì, cậu cũng không sợ người hiểu lầm, lại sợ đến lúc đó làm giáo viên biết rồi nói với cha mẹ cậu.
"Yêu sớm là một đóa hoa không thể kết quả."
Bỗng nhiên nghe thấy cậu nói vậy, Bạch Tửu nhìn cậu hơi hơi sững sờ.
Cậu hơi mím môi, nhíu mày lại, bộ dáng nghiêm trang giống như là giáo viên chủ nhiệm, "Một bông hoa sớm nở, nói cách khác là yêu sớm, nó tuy rằng tốt đẹp, nhưng sau khi ánh sáng lóa mắt biến mất thì chỉ còn lại sự hối hận với thời gian đã trôi qua."
Bạch Tửu không nói gì.
Cậu nghiêm túc, "Học tập mới là mục đích hàng đầu của tôi, tất cả những người và chuyện làm ảnh hưởng tới việc họ, đều là yêu ma quỷ quái."
Bạch Tửu chầm chậm che miệng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà phì cười.