Vẻ mặt Hách Liên Thu Mục khựng lại.
Ánh mắt hắn dừng trên mặt nữ tử trước mắt, đôi mắt cô tựa như hồ nước trong suốt, tràn đầy ý cười thỏa mãn nhàn nhạt, độ cong trên khóe môi tựa trăng non hoàn mỹ, cô cười tủm tỉm, dung mạo tú lệ cực kỳ, thật sự như minh châu phát sáng, mỹ ngọc lung linh, và cả…
Câu hồn nhiếp phách.
Bạch Tửu đã hạ mắt khẽ nhún người, “Ta còn có chuyện, cũng không quấy rầy yên tĩnh của Hách Liên tổng quản, cho phép ta cáo từ trước.”
Hách Liên Thu Mục thu hồi ánh mắt, mất tự nhiên “Ừm” một tiếng, sau khi cô rời khỏi, hắn lại không nhịn được nhìn theo hướng cô rời đi.
Bạch Tửu đi về phía hồ sen đi đến, nụ cười trên khóe môi dần dần mở rộng. Cô chán ghét cái loại gọi là “thử” này, suy nghĩ của cô rất đơn giản, chính cô có thể đi chết, nhưng người khác không thể bảo cô đi tìm chết, cho dù là vì cái gọi là “chúng sinh thiên hạ” kia, vậy cũng không được.
Một người có lòng vì thiên hạ cớ gì lại mong một người khác hy sinh chứ, chẳng qua cũng là một ngụy quân tử thôi.
Bạch Tửu vẫn luôn biết bề ngoài của mình rất có tính lừa gạt, chẳng qua bình thường cô cũng sẽ không lựa chọn sử dụng sắc đẹp, tu tiên chú ý cấm dục, cũng chưa từng nghe qua Hách Liên Thu Mục bạn lữ song tu gì, chỉ sợ hắn vẫn là một lão xử nam không biết đã sống mấy trăm năm, loại lão xử nam này ở trong mắt cô, là dễ trêu chọc nhất.
Cứ để hắn chịu lương tâm bất an trong khoảng thời gian này đi, cũng coi như cô trả thù nhẹ nhàng.
Nước trong hồ sen không gió cũng động, đó là vì trong ao đang có một nam nhân khuôn mặt yêu dã đang một tay ngắt đóa hoa sen giữa ao, một tay vươn ra đếm cánh hoa trên đó.
“Bốn, năm, sáu, bảy…” Mới vừa đếm tới bảy, giọng hắn liền ngừng lại, giống như cảm ứng được điều gì, hắn nhìn về phía bờ, liền thấy thiếu nữ một thân váy áo vàng nhạt chậm rãi bước đến, hắn không rảnh lo đếm cánh hoa, đuôi cá khẽ động, hắn bơi tới bờ, ghé vào trên bờ cao hứng nói: “Vợ ơi, ngươi đã đến rồi!”
Bước chân Bạch Tửu khựng lại, sắc mặt cứng đờ.
Thấy
cô dừng chân bất động, hắn sốt ruột vỗ vỗ tảng đá trên bờ nói: “Vợ à, ngươi mau tới đây!”
Cô tựa như thấy được một mỹ nhân xinh đẹp vỗ giường thúc giục kêu “Cưng à mau tới đây ngủ”, Bạch Tửu bị ảo giác này làm cho rùng mình một chút, cô mang bộ mặt mà chính cô cũng không biết là cảm xúc gì đi tới bờ hồ, ngồi xổm xuống nhìn hắn, “Ngươi gọi ta là gì?”
“Vợ.” Hắn không hề nhận ra có gì không đúng, còn hết sức tự nhiên nắm một bàn tay cô dán lên khuôn mặt lạnh băng của mình cọ cọ, ý cười thỏa mãn trong mắt như muốn tràn ra.
Vẻ mặt Bạch Tửu phức tạp, “Mấy chữ này ai dạy cho ngươi?”
“Không ai dạy ta, ta tự mình học được.” Khóe mắt đào hoa khẽ nhướng, hắn hết sức tự hào nói: “Ngươi nói đực và cái hôn môi là đang kiểm tra thân thể, ngày ấy ta thấy sau khi ‘con đực’ kia kiểm tra thân thể cho ‘con cái’, hắn liền gọi ‘con cái’ kia là ‘vợ’, ta cũng kiểm tra thân thể cho ngươi rồi, vậy ta cũng phải gọi ngươi là ‘vợ’, không đúng sao?”
Không, hắn căn bản không hiểu cách xưng hô này có ý nghĩa gì.
Bạch Tửu cảm thấy mình phải mau sửa đúng lại, “Ngươi nghe kỹ cho ta, tên của ta là Bạch Tửu, ngươi có thể gọi tên ta, nhưng không thể gọi ta bằng xưng hô kia được.”
Bạch Tửu vốn tưởng hắn sẽ hỏi một câu ‘vì sao’, kết quả hắn ngay cả ‘vì sao’ cũng không hỏi, thẳng thừng nói: “Không cần, gọi ‘vợ’ rất dễ nghe, ta muốn gọi như vậy.”
Thời kỳ phản nghịch của hắn tới rồi sao?
Bạch Tửu định xắn tay áo đánh người, lại thấy hắn nhấp môi nói: “Trên người ngươi có mùi của con đực, có phải ngươi có ‘cá’ khác ở bên ngoài không?”
Khứu giác này của hắn rốt cuộc là của chó hay cá vậy?