Bạch Tửu nói thật: “Thân thể ta đã không có vấn đề gì, còn phải đa tạ Hách Liên tổng quản lấy thuốc cho ta.”
“Đây là việc nên làm, Bạch cô nương không cần nói cảm ơn.” Hách Liên Thu Mục thấy trong tay Bạch Tửu cầm theo đồ, lại hỏi thêm một câu: “Bạch cô nương đang muốn đến hồ sen?”
“Đúng vậy.” Bạch Tửu gật gật đầu, tay cầm đồ đặt ra sau lưng.
Hách Liên Thu Mục nói: “Thân thể Bạch cô nương vừa khỏe lại, có thể ở trong phòng nghỉ ngơi nhiều hơn một chút. Trước khi Bạch cô nương tới Tiên tông, hồ sen kia không có ai chăm sóc, cũng không xảy ra vấn đề gì.”
“Không sao, dù gì thân thể ta cũng không có vấn đề, ta đi lại nhiều một chút nói không chừng lại càng tốt cho thân thể.” Bạch Tửu cười, đổi đề tài khác, “Hách Liên tổng quản, ta thấy một số đệ tử Tiên tông dường như muốn xuống núi. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nhắc đến điều này, sắc mặt Hách Liên Thu Mục hơi ngưng trọng, hắn nhìn về phía sơn môn nói: “Gần đây truyền đến tin tức, nhiều nơi ở dân gian có yêu ma quấy phá, Tiên tông chúng ta không thể ngồi yên mặc kệ, Tông chủ liền phái rất nhiều đệ tử tới các nơi trảm yêu trừ ma.”
Trảm yêu trừ ma?
Bạch Tửu chớp mắt liền nghĩ tới cá chép nhỏ vô hại trong hồ sen kia, đáy lòng cô có chút lo lắng, nếu để người khác biết cá chép trong ao thành tinh, không biết bọn họ có muốn “trảm yêu trừ ma” luôn một thể hay không nữa. Cô ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Trước khi ta lên núi vẫn chưa từng nghe nói ở đâu có yêu ma tác loạn, sao gần đây lại có nhiều yêu ma chạy ra làm hại nhân gian thế?”
“Bạch cô nương có điều không biết, mấy trăm năm trước, Tông chủ tiền nhiệm của phái ta vì ngăn cản Ma giới xâm lược nhân gian, đã chiến đấu với ma chủ đến lưỡng bại câu thương* (hai bên cùng thương tổn), về sau ngài lại hy sinh nguyên thần của mình, khiến ma chủ hồn phi phách tán. Ma giới cũng bởi vậy mà bị phong ấn. Tiền nhiệm Tông chủ lại vì hao tổn quá lớn mà không lâu sau liền qua đời.” Hách Liên Thu Mục giải thích: “Phong ấn đã qua mấy trăm năm, chỉ sợ sớm đã buông lỏng, những yêu ma đó