Hắn không có ý thức nam nữ, lại không có ai tới dạy dỗ hắn, nếu tương lai hắn bước vào nhân gian, tính tình đơn thuần như vậy tất sẽ gặp phải phiền toái lớn, nhưng muốn Bạch Tửu tự mình giảng giải cho hắn việc nam nữ là chuyện thế nào, cô có thể khẳng định, vừa nhìn thấy đôi mắt thuần khiết kia của hắn, cô sẽ lập tức khó mở miệng vì cảm giác tội lỗi khi dạy hư bạn nhỏ.
Vì thế, cô chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này.
Bạch Tửu an tĩnh ngồi trên bờ, chốc lát nhìn hắn nghiêm túc đọc sách, chốc lát lại nhìn phong cảnh xung quanh. Thời gian trầm mặc trôi đi từng giây, đáy lòng cô lại càng mất tự nhiên hơn một chút, vốn dĩ cho rằng trong lúc đọc hắn sẽ thường xuyên hỏi mấy vấn đề, nhưng toàn bộ quá trình hắn lại không nói một câu. Trong không khí an tĩnh, ngoại trừ ngẫu nhiên có tiếng gió thổi, cũng chỉ có tiếng hắn lật trang sách mà thôi.
Cô lại không nhịn được mà nhìn hắn.
Hơi nước lượn lờ, mái tóc dài của hắn hơi ướt, kề sát da thịt tinh tế như sứ kia, mà khuôn mặt yêu dã hết sức phong lưu tự tại, ưu nhã quý khí, đôi mắt hắn như tuyết ấm ngày xuân còn chưa tan, sáng ngời, trong suốt, nhu hòa, lóa mắt, lại dường như mang theo nóng bỏng chưa từng bộc lộ. Sắc môi hắn như ngọc ấm, khóe miệng hơi cong, tựa như luôn nở nụ cười nhàn nhạt, như ánh mặt trời tháng ba, thoải mái thích ý.
Bạch Tửu nhìn đến xuất thần, hắn nghiêm túc lên giống như thay đổi thành một người khác vậy, nếu nói trước đây hắn không rành thế sự, bám dính người ta không rời, thì hiện tại hắn cao quý ưu nhã giữa khung cảnh lá và hoa sen, ba ngàn tóc đen như thác nước trút xuống, một bộ hồng y thuần sắc như lửa, không hề khiến hắn tăng thêm vẻ quyến rũ, mà càng khiến hắn xuất trần thoát tục, kinh vi thiên nhân* (khiến người nhìn kinh ngạc tựa như thấy người trời), dù chỉ yên lặng đứng ở nơi đó, cũng sinh ra một vẻ thanh lãnh lỗi lạc trước nay chưa từng có, khiến người ta không nhịn được có ảo giác liếc hắn thêm một cái cũng là khinh nhờn.
Có lẽ đây không phải ảo giác.
Bạch Tửu nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn như sứ của hắn, lông mi run