Lần đầu tiên, bà còn có chút áy náy và có chút sợ hãi.
Nhưng đã có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, dần dà, bà cũng chẳng cảm thấy có gì phải áy náy cả.
Dưới sự xúi giục của đối phương, bà nặc danh tố cáo chồng bà, để có thể cùng người mình thích ở bên cạnh nhau lâu dài.
Yến Tuân kia cũng quá ngu xuẩn, trước khi xảy ra chuyện đã lén đưa cho bà một hộp vàng thỏi.
Ngoài ra, trước đó bà quản lý gia đình đã tích cóp được một ít tiền và giấu đi những món đồ cổ của Yến gia.
Mấy năm nay, cuộc sống của bà rất sung túc.
Ngoại trừ đứa con trai cả do vợ trước của Giang Thành để lại và Yến Chử, dường như chẳng có chỗ nào để bà phải phiền lòng.
Nhất là sau khi bà sinh cho Giang Thành một đôi song sinh trai gái, đó là niềm kiêu hãnh của bà và có thể khiến bà trả giá tất cả.
Nhưng Giang Thành vừa mới nói gì nhỉ, Yến Tuân đã trở lại.
Nghĩ lại những chuyện bản thân đã làm với con trai, Cao Á Cầm không khỏi cảm thấy chột dạ.Lúc này bọn họ còn chưa biết chuyện Yến Chử trúng tuyển đại học và quay về, cũng còn chưa biết Yến Chử đã sớm liên lạc với Yến Tuân.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Yến Chử vẫn đang chờ đợi ở nơi thâm sơn cùng cốc.
Đến lúc Yến Tuân tới tìm người, chỉ cần nói là thằng bé tự nguyện xuống nông thôn tham gia đội sản xuất là xong."Em còn chưa biết sao?".
Giang Thành vò đầu, đặt mông lên ghế sô pha, đáy mắt hiện ra thái độ thù địch vô cùng: “Yến Tuân không những trở lại, mà những tài sản trước đó bị tịch thu trước đó cũng đã trả lại hơn một nửa rồi.
Một căn tứ hợp viện ở Hoàng Thành, căn nhà nhỏ kiểu Tây nằm trên đường Đồng Hoa.
Riêng hai khối bất động sản này thì không cần phải nói nữa, ngay cả những căn nhà khác nghe nói cũng tọa lạc ở những đoạn đường đẹp và rộng.
Còn có một số đồ cổ bị tịch thu lần đó, ngoại trừ một số văn bản không xác định.
Không biết là bị tiêu hủy hay bị người khác lấy mất, nói chung là có trả lại một phần.
Nghe nói lúc Yến Tuân đi nhận đồ, đã nâng ra những hai rương hàng”.Giang Thành hơi buồn bực, lúc trước ông có thể giành được vị trí này chính là dựa vào phê phán người khác bằng mọi cách.
Mấy năm nay, những người đó lần lượt được sửa án, mỗi ngày trôi qua đều rất khó khăn, ông rất lo lắng vị trí này sẽ bị tước đi bất cứ lúc nào.
Sao Yến Tuân lại còn sống trở về chứ.
Nếu ông ta chết rồi, sau khi sửa lại án sai, chẳng phải tất cả những thứ kia đều là của ông sao?Giang Thành nhịn không được mà thở dài, ông không biết, dựa theo quỹ đạo vốn có, tất cả đúng là đã phát triển giống như những gì ông tưởng tượng."Thế nào? Em hối hận vì ban đầu đã ở bên cạnh anh à.
Cũng phải, nếu không thì bây giờ em vẫn là bà Yến rồi!”.Bản thân Giang Thành có thể hối hận, nhưng ông không chấp nhận được việc người phụ nữ của ông bày ra vẻ mặt phiền muộn và bàng hoàng.
Điều ông thỏa mãn nhất đời chính là người ở phe tạo phản cầm bằng cấp hai lại có thể cướp