Xuyên Nhanh : Pháo Hôi Muốn Lên Trời

Chương 12


trước sau


 
 Hệ thống không hề biết sự thật vẫn đang nhiệt tình bán các sản phẩm của mình.
 
【 Thân ái, Có muốn mua một gói để trốn thoát không? Thầy cô là người quen cũ, bổn hệ thống giảm giá 20%  cho cô nha, chỉ cần 888 điểm là có thể đem nó ôm về nhà~】
【 Từ nay về sau, chẳng sợ đầm rồng hang hổ , cái gì cũng không ngăn cản được bước chân đáng yêu của cô, muốn chạy trốn muốn bỏ chạy, chạy trốn tới chân trời góc biển đều không phải vấn đề! 】
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
【 Thế nào? Có muốn mua một cái không? 】
Hệ thống nói hết sức mê hoặc.
Cuối cùng Diệp Thanh cũng chậm rãi đem tầm mắt chuyển qua trên người hệ thống.
Hệ thống cho rằng cô có ý muốn dùng, ánh mắt sáng lên 【 Muốn tới……】

Phốc.
Một tiếng rất nhỏ vang lên.
Hả? Tiếng gì vậy? Nghi ngờ vừa mới từ trong đầu hệ thống xẹt qua, Diệp Thanh đã đem đôi tay duỗi đến trước mặt nó.
Không hề bị trói!
Chẳng qua là bị vài vết đỏ chói mắt!
???
Dây thừng đứt!!!
Hình như là đã đọc được tiếng lòng của hệ thống, tay Diệp Thanh vừa lật thì trong lòng bàn tay xuất hiện hai đoạn dây thừng thô, vết đứt gãy không đều, hệ thống rất nhanh chóng tiến hành đưa ra phán đoán.
Ồ, Hóa ra là giật đứt dây thừng…… A a a a! Giật đứt?
Đừng nói  với tôi đây là thí chủ làm!Không!!
Diệp Thanh lại duỗi tay ra dừng ở bên chân, nơi đó cũng bị dây thừng thô trói chặt, Làn da trắng mịn bị hằn vài vết đỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tầm mắt hệ thống cũng không khỏi dừng ở chỗ đó.
Chà, nhìn sơ qua đau qua đi!
Diệp Thanh liếc mắt nhìn nó một cái, đôi tay giữ chặt dây thừng, nhẹ nhàng kéo một cái……
—— phốc.
Giật đứt!
Giật đứt!!!

Hỏng rồi!!
Hô hấp của hệ thống cứng lại, bị dọa đến mức nói không ra lời.
Không khí nháy mắt tĩnh quá mức.
Diệp Thanh dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gạt tóc trên trán : “Hiểu chưa?”
【 Con tôm? 】 Hiểu cái gì?
Diệp Thanh nhìn mắt dây thừng đứt gãy, nhếch miệng cười: “Nhóc cảm thấy lấy năng lực của tôi cần mua gói chạy trốn của nhóc sao?”
【……】 Ký chủ, cô nói như vậy thật sự không sợ bị đánh chết sao!
Diệp Thanh đảo mắt qua, hệ thống tức khắc câm miệng, co rút trong góc tủi thân khó chịu.
Diệp Thanh cũng không

dừng lại, cô cầm lấy dây thừng cuốn chặt trong tay, lòng bàn tay nắm chặt…… không có chuyện gì xảy ra.
Tim hệ thống trùng xuống: Còn tưởng rằng định ra chiêu gì to tát lắm, hóa ra chính là……
Lòng bàn tay Diệp Thanh mở ra, bột phấn màu vàng nhạt rào rạt bay xuống.
Dây thừng như thế kia mà bị cô bóp nát thành bột.
Hệ thống:……
Này này này, ký chủ thật bạo lực, thật đáng sợ mà, ma ma cứu mạng!
Diệp Thanh đối với hiệu quả này rất vừa lòng. Cô vẫn luôn biết, tuy rằng cô đem cái hệ thống cưỡng chế trói buộc với cô, nhưng là hệ thống cũng không phải dễ đối phó, hơn nữa chính cô cũng có tâm tư riêng.
Cô không sợ phiền toái, nhưng lại ghét giải quyết rắc rối!  So với việc tính kế phải tính toán kĩ càng, cô càng thích bẻ gãy nghiền nát, nhất lao vĩnh dật *!
Lúc này đây chỉ là cảnh cáo, nếu nó còn không biết tốt xấu nói linh tinh nữa, cũng đừng trách cô trở mặt vô tình!
Dù sao đoạt một hệ thống là đoạt, đoạt hai cái cũng là đoạt!
Cái này không hài lòng, đổi một cái khác là được, nếu liên tục thay đổi thì có thể tìm được áp trại phu quân vừa lòng…… A phi, hệ thống!

Giống như, cướp cũng là đoạt lấy, quá đáng hơn cô cũng có thể làm, ví dụ như—— huỷ hoại!
Mắt Diệp Thanh từ trong không khí đảo qua, ở trên người hệ thống dừng một chút, dường như không có việc gì dời đi, sau đó đứng lên đi đến cạnh cửa, áp tai lắng nghe.
Hệ thống không dám thở mạnh, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh cả người, giống như đang bị dã thú theo dõi nhìn chằm chằm.
Không biết qua bao lâu, cảm giác nguy hiểm mới chậm rãi biến mất, nó tức khắc nằm liệt tại chỗ, mồm mở to thở hổn hển.
Nó nhìn về phía Diệp Thanh, ánh mắt sợ hãi rụt rè.
Vừa rồi nó có cảm giác, ký chủ là thật sự muốn giết chết nó, không biết vì sao lại thu tay.
Có thể thu hồi cái mạng, đã rất tốt rồi!
Nó thề, về sau tuyệt đối không thể trêu chọc cô, mẹ nó cô chính là người điên!
*****
mình biết mỗi người một gu .
nhưng tại sao cứ phải nói trước mặt người edit vậy. chả khác gì con mình bị chê vậy
mn thấy mình làm quá không. 
sao mình thấy buồn và hơi khó chịu vậy.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện