Chú?
Anh già đến như vậy sao?
Không, anh không già, rõ ràng mới 28, vẫn là một cành hoa!
Diệp Thanh chớp chớp đôi mắt to, trong veo như nước mùa xuân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người ta mới có mười tám tuổi, mong gọi tôi là cháu gái nhỏ, mời chú phối hợp , cảm ơn chú,
Trì Minh yên lặng buông tay đang ôm Diệp Thanh , ngược lại sờ lên đầu cô: “Tiêu Tiêu, em có thể gọi Trì Minh, hoặc là anh Trì ”
Ngược lại tuyệt đối không thể là chú! Chú!
“Chú Trì tốt.”
Trì Minh:……
“Lão đại,anh mau tới đây xem!” Người đeo mắt kính lớn tiếng kêu lên.
“Ừ?” Trì Minh nghi ngờ xoay người nhìn thoáng qua: “Làm sao vậy?”
“Nơi này có người trong bọn bắt cóc bị súng bắn vào tay, khả cô sau này tay sẽ phải cắt bỏ!”
“Ừm.” Trì Minh không cảm thấy hứng thú liếc mắt nhìn tên kia một cái, đáy mắt hiện lên tiếc nuối: “Tại sao chỉ có một tay.”
Người đeo mắt kính:……
Lão đại! Anh…… Quả nhiên không hổ là lão đại!
Tiểu đệ bội phục!
“Vậy có có nên phế nốt cái tay kia không?” Cậu đeo mắt kính, tuỳ tùng chân thành rất tri kỷ hỏi.
Bọn bắt cóc:……
Bọn họ có phải nghe được chuyện gì không đấy, có thể bị giết người diệt khẩu ! Hu hu cứu mạng ~
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Minh trầm mặc một lát, sờ sờ lưng Diệp Thanh.
“Không cần, hôm nay không nên thấy máu tanh, dọa đến người vô tội không tốt.”
Diệp Thanh run lập cập, chẳng qua lại không phải bởi vì sợ, mà bởi vì kích động.
Vừa rồi một chốc kia, cô ngửi thấy được một loại hơi thở —— hơi thở đồng loại.
Anh cùng cô, là cùng loại người.
Nhận thấy được người trong ngực run run, ánh mắt Trì Minh nháy mắt dịu đi, ngón tay hơi lạnh xẹt qua trán của cô, đem những sợi tóc lộn xộn vén ra sau tai cho cô.
“Đừng sợ, anh vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương đến em!”
Trong lòng Diệp Thanh đột