Nữ nhân của chính mình ở ngay trước mặt mình đi tới nam nhân khác, Tịch Duyên không có khả năng chịu được loại khuất nhục này.
Tịch Duyên trừng mắt Cố Thiển Vũ, nhìn hàm răng hắn phun ra mấy chữ: "Cút qua đây cho tôi."
Cố Thiển Vũ bị Tịch Duyên đột nhiên xuất hiện nóng nảy lại càng hoảng sợ, cô ngược lại có chút không xác định Tịch Duyên đây là nói với cô.
Chờ Cố Thiển Vũ thấy trong mắt Tịch Duyên lửa giận bị mạo phạm, lập tức minh bạch trong lòng Tịch Duyên nghĩ gì.
Đơn giản là nam nhân này coi trọng mặt mũi, hắn có thể không vui khi thấy lại nữ nhân của hắn, nhưng nữ nhân của hắn nhất định phải theo hắn.
Đối với loại Duy Ngã Độc Tôn này, bản thân cảm giác đặc biệt hơn người, Cố Thiển Vũ chỉ có thể ha ha, nhân tiện nói một câu "lăn ngươi nha".
Cố Thiển Vũ ngồi bên cạnh Dung Luật, không lạnh không nhạt đối với Tịch Duyên nói: "Anh có thể xác định tôi có thể thành công lăn qua?"
Mặc dù Tịch Duyên mang theo giúp đỡ, nhưng thủ hạ đằng sau Dung Luật ăn chay?
Hiện tại không cần cùng Tịch Duyên trở mặt, cho nên Cố Thiển Vũ không thể cho hắn quá nhiều khó xử.
Mặc dù lời nói Cố Thiển Vũ không sai, nhưng Tịch Duyên nghe có cảm giác không đúng lắm, hắn cảm thấy Cố Thiển Vũ những lời này là đang nói móc hắn.
Kỳ thật Tịch Duyên đúng là không nghĩ sai, Cố Thiển Vũ đích thật rất xem thường Tịch Duyên.
Anh TM không có thực lực mang tôi đi, cũng đừng có giả bộ lão sói vẫy đuôi, khinh bỉ anh!
"Không biết hai vị đã ôn chuyện xong chưa, có muốn hay không tôi cho các người một phòng riêng trò chuyện một lát?" Dung Luật nhíu mày.
Tịch Duyên hung ác nham hiểm liếc qua Cố Thiển Vũ, nếu nữ nhân này không tồn tại, hiện tại nhìn thấy có lẽ là người hắn yêu nhất Thẩm Tích Tích.
Tịch Duyên khôi phục tỉnh táo, hắn đối Dung Luật nói: "Không cần."
Tịch Duyên đe doạ nhìn Dung Luật, ánh mắt lạnh mà lợi hại: "Chúng ta không ngại nói thẳng, điều kiện mày thả người là gì?"
Dung Luật cong cong khóe miệng: "Khó được mời thiếu tướng một lần, gặp mặt liền nói chuyện chính sự rất mất hứng, không bằng chúng ta chơi một ván?"
Cố Thiển Vũ: "......"
Cô cảm thấy Dung Luật rất tiện, mới vừa rồi là hắn ghét
bỏ cô cùng Tịch Duyên nói nhảm, làm trễ nải chuyện chính sự.
Hiện tại Tịch Duyên muốn nói chuyện chính sự, cái thằng này rõ ràng lại nói rất mất hứng.
Tịch Duyên vô cùng không thích bị người dắt mũi dẫn đi, sắc mặt của hắn phảng phất lãnh có thể rơi xuống vụn băng.
Dung Luật dường như không trông thấy sắc mặt Tịch Duyên, hắn không đếm xỉa tới thưởng thức bài poker trong tay.
Tay Dung Luật thon dài trắng noãn, khớp xương rõ ràng, hắn đa dạng không ngừng chơi bài poker, động tác huyễn khốc để cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, Dung Luật biểu tình từ đầu đến cuối đều nhàn nhạt, để cho người ta đoán không ra.
Cố Thiển Vũ chẳng thèm ngó tới, quả nhiên "trang bức".
"Không biết thiếu tướng đối với bài poker có hứng thú? Chơi một ván?" Dung Luật độ cong khóe miệng chậm rãi lớn, hắn tiến thêm một bước mê hoặc: "Người thắng, có thể từ người thua cầm chút phần thưởng."
Nghe thấy lời này của Dung Luật, con ngươi Tịch Duyên bỗng nhúc nhích.
"Bất quá!" Dung Luật trong tay bài poker hướng trên bàn quăng ra, hắn giương cằm, nửa khiêu khích nửa kiêu căng mở miệng: "Cũng không biết chỗ thiếu tướng, có món nào coi trọng làm phần thưởng?"
Sau khi Thẩm Tích Tích bị Dung Luật bắt đi, Tịch Duyên vẫn bị hắn áp chế, cái này khiến lửa giận của Tịch Duyên đạt tới độ cao trước đó chưa từng có.
Tịch Duyên khuôn mặt hiện lên một tia lệ khí, không ai có thể ở trước mặt hắn khoa tay múa chân, Dung Luật này sớm muộn gì cũng sẽ nhổ cỏ tận gốc.
Cố Thiển Vũ rõ ràng thấy đáy mắt Tịch Duyên đầy sát khí, cô nhếch miệng.
Loại người như Tịch Duyên nói dễ nghe là bá đạo cường thế, nói khó nghe là ích kỷ cực độ, nhưng lại rất cuồng vong.