Nghĩ nghĩ Cố Thiển Vũ vẫn là chụp vào một bộ đồ, quyết định đi bệnh viện kiểm tra một chút, quá đau, cô có chút không chịu nổi.
Cố Thiển Vũ động tác không tính quá nặng, nhưng thời điểm trải qua phòng khách, vẫn đánh thức Hàn Chính.
Hàn Chính mở ra đèn của phòng khách, nhìn Cố Thiển Vũ dự định ra ngoài, bên ngoài vẫn còn mưa, chân của cô cũng không tiện lắm, cô lại vào lúc này ra ngoài.
"Làm sao vậy?" Hàn Chính hỏi.
"Đau chân, em đi bệnh viện kiểm tra một chút." Cố Thiển Vũ nói thật.
Hàn Chính nhìn thoáng qua địa phương Cố Thiển Vũ bị thương, sau đó mở miệng: "Em ngồi lại đây, anh nhìn một chút."
Cố Thiển Vũ một mặt hoài nghi: "Anh nhìn một chút? Anh hiểu?"
"Ừm." Hàn Chính không nhiều lời, chỉ là nhàn nhạt lên tiếng.
"Thật hay giả?" Mặc dù trên miệng chất vấn, nhưng Cố Thiển Vũ vẫn triều Hàn Chính đi tới.
Cố Thiển Vũ ngồi vào trên ghế sopha, Hàn Chính nâng đầu chân bị thương chân của cô lên, giật giật, thỉnh thoảng hỏi cô một chút cảm giác như thế nào.
Giày vò một phen Cố Thiển Vũ, Hàn Chính cuối cùng có kết luận: "Thời điểm nối xương, có chút sai chỗ."
"Sai chỗ? Kia có ảnh hưởng sao?" Cố Thiển Vũ khẩn trương hỏi.
"Về sau giống loại khí trời này đều sẽ đau, hơn nữa đi đường thời gian quá dài cũng sẽ đau." Hàn Chính nói.
Nghe Hàn Chính, Cố Thiển Vũ mặt thập phần đen, bác sĩ chủ trị làm giải phẫu cho nguyên chủ chính là Lý Tiên Trạch, tên hỗn đản kia có phải là cố ý hay không?
Hàn Chính đứng dậy từ rương hành lý của hắn lấy ra mấy cái ngân châm.
Nhìn kia mấy cây so với mình ngón tay còn rất nhiều ngân châm, Cố Thiển Vũ rất sợ hỏi: "Anh làm gì? Anh sẽ không phải châm kim cho em a?"
"Hôm nay quá muộn, anh trước đâm mấy châm cho em giảm bớt cảm giác đau, ngày mai thêm bó xương cho em." Hàn Chính nhàn nhạt nói.
Nghe thấy Hàn Chính hời hợt bảo ngày mai muốn bó xương cho cô, Cố Thiển Vũ cả người đều không tốt.
"Anh biết sao?" Cố Thiển Vũ thấy thế nào, làm sao cảm giác cầm ngân châm Hàn Chính đặc biệt không hài hòa.
Hàn Chính không nói chuyện, trực tiếp cho Cố Thiển Vũ đâm hai châm.
Cố Thiển Vũ vừa định gào, cô phát hiện thế mà không thương,
ngân châm dài như vậy đâm vào trong thịt, thế mà tuyệt không đau.
Hàn Chính đâm mười mấy châm, Cố Thiển Vũ trên đùi tràn đầy đều là châm, nhìn thấy mà giật mình, nhưng tuyệt không đau, chỉ là có chút mụ mụ, hâm nóng.
Hàn Chính thu ngân châm về sau, mới đối với Cố Thiển Vũ nói: "Tốt, sớm một chút đi ngủ đi, ngày mai đừng quên nấu bát mì."
Cố Thiển Vũ: "......"
Vì mao cô có một loại, Hàn Chính quan tâm cô, là vì để cô nấu mì tôm cho anh ta cảm giác quen thuộc?
Bất quá chân ngược lại thật không đau, cái loại này nhói nhói cảm giác hoàn toàn biến mất, xem ra Hàn Chính thật đúng là có chút vốn liếng.
Cố Thiển Vũ đột nhiên nhớ tới lời nói Lý Lương nói với mình.
Lý Lương nói, Hàn Chính ngoại trừ không biết làm cơm, chuyện gì khác đều có thể tìm cậu ta, chỉ có em không nghĩ tới, không có chuyện cậu ta sẽ không.
Sáng sớm hôm sau Cố Thiển Vũ liền đánh điện thoại cho Lý Lương, hỏi thăm anh trai Hàn Chính có phải thật vậy sẽ bó xương hay không.
"Em cứ yên tâm giao cho Hàn Chính đi, tốt, không thèm nghe em nói nữa, anh đi huấn luyện." Nói xong Lý Lương liền dập máy.
Nghe Lý Lương trong giọng nói lời thề son sắt, Cố Thiển Vũ hơi an tâm một chút.
Mặc dù Hàn Chính mọc ra một trương dáng vẻ thập phần đáng tin cậy, nhưng anh ta là thuộc tính mì tôm tinh nhân, để Cố Thiển Vũ cảm thấy anh ta vạn phần không đáng tin cậy.
Ăn xong điểm tâm, Hàn Chính liền cầm lấy thanh nẹp không biết từ nơi nào làm ra, để Cố Thiển Vũ ngồi vào trên ghế sopha, xem bộ dáng là muốn giúp cô chính vị.
Hàn Chính vẫn rất chuyên nghiệp, anh ta động tác thành thạo đem xương cốt trở lại vị trí cũ, sau đó liền dùng tiểu thanh nẹp cố định lên.