Kì Dịch nhìn bộ dáng thông thả của Ninh Hinh không khỏi bồn chồn. Anh ta mãi một lúc sau mới trấn định lại.
" Em nói gì với Linh Âm? "
Ninh Hinh dừng động tác đưa đồ ăn vào miệng, cô chẹp môi một tiếng rồi quay đầu lại nhìn Kì Dịch.
" Em hỏi anh một câu nhé? "
Cũng như tôi thay nguyên chủ hỏi anh.
Kì Dịch mỉm cười : " Tất nhiên, sao em lại hỏi lạ vậy? "
Thả đôi đũa cầm trên tay, Ninh Hinh dở dưng mở miệng :
" Anh là anh trai em? À không... Là anh trai ruột? "
Kì Dịch nhíu mày : " Em nên nói chuyện nghiêm túc lại đi. Chuyện này không phải — "
Ninh Hinh lập tức ngắt lời anh ta : " Cho là anh trai ruột đi?... Nếu là anh trai ruột, anh thử coi từ khi anh bước chân vào phòng đến giờ. Anh đã hỏi em một câu quan tâm nào chưa? Anh trai thân mếm? "
Kì Dịch câm như hến, người lúng túng không biết nên làm gì.
Ninh Hinh tiếp tục nói : " Coi như em cho qua chuyện này đi. Vậy thì... bây giờ anh lại trách móc em... vì một người con gái khác cũng như là - tình nhân mới của người yêu hiện tại của em. Anh trai, anh lấy tư cách gì đây? "
Kì Dịch âm trầm, Ninh Hinh nói đúng... bây giờ anh ta lấy tư cách gì? Hơn nữa vì một người ngoài... anh ta thậm chí coi nhẹ em gái mình. Còn về tình nhân... thì đúng là quan hệ đấy thật...
Nghĩ đến đây, Kì Dịch không khỏi chuộc dạ.
Ninh Hinh phất tay, cầm lại chiếc đũa.
" Được rồi, anh ra ngoài đi. Thức ăn không nên để nguội. "
Kì Dịch nhỏ tiếng : " Anh... anh xin lỗi... "
Nói rồi, anh ta chậm chạp đứng dậy ra khỏi phòng.
Ninh Hinh nhìn bóng lưng Kì Dịch kẽ nghiến răng.
Mẹ nó! Ăn hết ngon! Thằng cha này không biết động não tìm xem sai chỗ nào hay sao? Mà để bà đây phải giảng? Em bé lên ba à?
Ninh Hinh nhét miếng bánh mì vào miệng ngấu nghiến từng mảnh. Dường như cơn tức giận của cô đều dồn hết vào mẫu bánh mì.
Vẫn là nên tìm Đại Boss nhanh mới được... Ở lâu chỗ này bà đây phát điên lên mất!
Một tuần sau, Ninh Hinh vẫn trong trạng thái 'ngươi hầu ta hưởng'. Sau ngày Kì Dịch đến thăm thứ nhất thì cũng không có lần thứ hai.
Nghe nói anh ta đi ra nước ngoài có việc gấp cũng chỉ liên lạc với ba mẹ Văn một tiếng rồi xách bali đi luôn. Bây giờ Ninh Hinh tất nhiên đối với tên Kì Dịch cùng Lâm Vương kia không muốn dính líu.
Ai da, bây giờ...
Mẹ nó!
" Đại Cẩu!!! Đại Cẩu!!! Đại Cẩu!!! Mi phải có trách nhiệm cho ta biết Đại Boss ở đâu chứ? "
Ninh Hinh nằm trên giường ý thức gào thét.
Đại Cẩu nhạt nhẽo trả lời : [ Tiểu công chúa thân mếm,... có câu ăn không làm thì ăn đầu bùi ăn shit! Vậy đó nên cô tự suy ra mà áp dụng. ]
Bà nội nó! Ngày ngày ăn mập gần như con heo bảo bổn đại gia đi tìm giúp cô? Có mơ cũng không có nhé!
Ninh Hinh : "..."
Mẹ nó cô nghe nhầm đi? Con cẩu tỷ tuổi cổ hủ