Thục Hoa, là đích nữ của thất tử thần tại Minh giới.
Ấn tượng đầu tiên khi nhìn đến nàng đôi mắt hút hồn tràn đầy cảm xúc, nó như một điểm tô đậm nên tính cách đa sầu đa cảm của nàng.
Ta đã gặp nàng trong buổi lễ đính ước giữa nàng và Diêm Vương.
Đôi mắt ước lệ dấu đằng sau khăn voan đỏ đến bây giờ ta vẫn còn nhớ, nó rất đẹp.
Diêm Hậu tương lai, ta cảm thấy danh từ đó thật xứng với nàng.
Chỉ là...
Sau vài ngày, ta lại nhận được một lệnh từ Diêm Vương khiến ta dường như khó tin vào mắt mình.
Thục Hoa-nàng ta đã bỏ đi.
Bỏ đi đúng cái đêm trước lễ thành hôn.
Một nữ nhân như thế...Sao lại có gan lớn như vậy?!
Thái độ giận dữ của Diêm Vương, ta biết đó là sự thật.
Việc của ta hiện tại là tìm nàng.
Thất tử thần-phụ thân nàng, hắn ta cũng điên tiết lên.
Hắn quỳ xuống cầu xin sự tha thứ từ Diêm Vương, ta vẫn khó quên cái lời nói cay độc của hắn đối với nàng.
"Đại Vương, xin ngài! Xin ngài tha thứ cho ta! Đứa con gái bất hiếu kia, ngài không cần nương tay trừng trị!"
Ha...!Thật ấn tượng!
Xem ra lời nói bên ngoài, nàng ta được cưng chiều này nọ đều giả dối.
Việc này không ảnh hưởng đến ta, việc tìm nàng ta là vấn đề.
Lúc ấy, ta đã cho người kiếm cả Minh giới nhưng hoàn toàn không có! Đến khi ta tìm trong phòng nàng ta một mảnh giấy nhỏ.Chữ viết trên kia không phải của ma giới mà là...của loài người.
Trên kia viết:
"Ta chờ nàng."
Ta dám chắc nàng ta đã sử dụng ngôn ngữ này để liên lạc với người nào đó.
Người nào đó mà nàng ta có thể đánh đổi tất cả để đi theo.
Sự việc khiến ta càng chắc chắn khi ta nhìn nàng mang thai nằm trong vòng tay của một nam nhân lạ ở Nhân Giới.
Diêu Hàn : "Ta đã từng có ý định giết ngươi và cả mẹ ngươi-Thục Hoa.
Nhưng người biết nàng ta đã làm gì không?"
Thục Linh run rẩy, đôi mắt đỏ lên.
"Nàng ta đã hèn mọn cầu xin ta, cầu xin ta giết nàng và để yên cho cha con các người."
Ta kính nể nàng vì sự hi sinh cao cả, nàng ta từng suýt chút nữa Diêm Hậu-nữ nhân địa vị cao nhất ở Minh Giới.
Vậy mà lúc đấy lại van cầu ta như một nữ nô tỳ không hơn không kém.
Thục Linh như vỡ cảm xúc, môi mím lại.
Đôi mắt kiềm nén dòng nước ấm từ hốc mắt chảy ra, cô nghẹn ngào.
"Mẹ...Mẹ..."
Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh người phụ nữ gầy yếu nằm trên giường cùng với đôi mắt tràn ngập yêu thương nhìn cô mỗi ngày.
Diêu Hàn: "..."
Hắn thở dài, đưa tay ôm lấy Thục Linh.
"Đây là lý do tại sao ta tha cho mẹ ngươi.
Đôi mắt khiến ta phải mềm lòng, ta đã giúp nàng ta cùng cha ngươi.
Sau đó khi linh hồn mẹ ngươi rời đi đã nhờ ta chăm sóc ngươi, ma xui quỷ khiến ta đã đồng ý.
Từ đó Diêm Vương phát hiện cũng...gián chức cho ta."
Vì mẹ con