(1)
Giang Họa, nữ, nhân viên thiết kế game, 26 tuổi.
Làm một chúng sinh hết sức bình thường trong xã hội hiện đại, hôm nay cũng phi thường bình thường, gặp tai nạn xe cộ sau đó xuyên qua.
Bất hạnh chính là Giang Họa xuyên qua trở thành một pháo hôi.
May mắn lại là Giang Họa thuộc loại hệ thống xuyên. Đúng, chính là hệ thống trong truyền thuyết, loại hệ thống luôn xuất hiện trong văn mau xuyên.
Lại đáng tiếc, cô gặp gỡ cái hệ thống này có thể là hàng giả.
Ở thời điểm cô sắp ngoẻo, hệ thống giống như thiên thần xuất hiện cứu vớt cô, giống y như tiểu thuyết, trừ bỏ lúc xuyên qua còn đem kịch bản thế giới từ trong kho sách Tấn Giang cùng kí ức nguyên chủ nhét vào trong đầu Giang Họa, thì hệ thống biểu hiện phi thường không có cảm giác tồn tại, hoàn toàn là không online.
Thân là hệ thống, không có bàn tay vàng, không tuyên bố nhiệm vụ, thậm chí không có tự ý thức, có thể nói là phi thường phế.
Đương nhiên, bởi vì phế, cho nên hệ thống cũng không giám thị hành động của Giang Họa. Nói ngắn gọn, hệ thống chỉ phụ trách đem cô xuyên qua, còn sau khi xuyên sống như thế nào...là tự thân Giang Họa chịu trách nhiệm.
Dù sao thì Giang Họa xuyên đến thế giới thứ ba, trừ bỏ tiếp thu cốt truyện cùng ký ức ra, cũng chưa gặp hệ thống online lần nào.
Nghiêm túc mà nói, mặc kệ hệ thống này mục đích dù là tốt hay xấu, Giang Họa vẫn là phi thường cảm tạ hệ thống.
Rốt cuộc lúc hệ thống xuất hiện thì Giang Họa đã tứ chi chia năm xẻ bảy, lúc mới đến thế giới đầu tiên trong lúc lơ đãng liền bị người chơi chết, vừa đến thế giới thứ hai chỉ kịp nói một câu "mẹ nó" thì lại bị người đì chết rồi. Hệ thống lại tiếp tục xử lý tình huống, cần cù chăm chỉ, không một câu oán hận đem cô xuyên đến thế giới thứ ba.
Giang Họa phi thường cảm động, đồng thời quyết định hảo hảo hồi báo hệ thống.
Pháo hôi nghịch tập, văn xuyên nhanh đều đi cái con đường này, cô phi thường hiểu.
Giang Họa ôm tâm tình cảm động đọc kịch bản của thế giới lần này... tuy nhiên...
Tiếp nhận ký ức nguyên chủ xong, im lặng thu hồi cảm động, Giang Họa quyết định làm một con cá ươn, nằm - chờ - chết.
Không phải cô không hiểu hai chữ báo đáp, nhưng lần này thần thiếp thật sự bất lực.
Chuyển giới cái quỷ gì? Chuyển giới liền chuyển giới thành phế Thái tử lại là cái quỷ gì?
Lại phải nói, trước khi xuyên, Giang Họa chỉ là một nhà thiết kế game mobile hạng ba, nhân sinh hết sức bình thường, 26 năm trước kia, hiểu biết đối với loại sinh vật tên Thái Tử của Giang Họa nằm gọn trong mấy cuốn tiểu thuyết. Mà mới xuyên qua hai thế giới, cộng gộp lại Giang Họa cũng chỉ sống sót chưa được một tuần lễ.
Hiện tại xuyên thành Thái tử sắp bị phế truất của một triều đại hư cấu, ai đến nói cho cô biết, làm một game designer 26 tuổi, làm thế nào để hoàn mỹ lừa gạt một đống lớn người hầu kẻ hạ mỗi ngày đều dò đoán ý nghĩ của chủ thượng, đánh bại huynh đệ luôn mài đao nhòm chằm chằm cái ghế thái tử, xua đi kiêng kị của lão hoàng đế cùng thu nạp triều thần, cuối cùng đăng cai lên ngôi vị chí tôn?
Này căn bản chính là đề bài muốn mạng! Làm sao làm!
Cũng may Giang Họa là một người phi thường rộng lượng.
Thực ra quá trình tư duy của Giang Họa cũng chính là quá trình tư duy của mọi người trưởng thành bình thường, miệng hô chết dở sống dở nhưng làm thì vẫn phải nai lưng ra mà làm thôi.
Cho nên nằm trên giường sáu ngày làm một con cá ươn xong, cô rốt cục cũng lấy lại tinh thần.
Lấy lại tinh thần sau đó mở mắt.
"Rốt cuộc cũng sẵn sàng mở mắt rồi?" Một giọng nói lạnh lùng, ngữ khí trào phúng vang lên, "Không giả bệnh nữa?"
Giang Họa mắt cá chết ngước lên nhìn, trước mắt là một lão nhân tướng mạo uy nghiêm một thân long bào huyền sắc. Đây chính là Huyền Võ Đế, nguyên nhân làm cô không thể không "tỉnh lại".
"A... là phụ hoàng..."
Huyền Võ Đế thấy nhi tử một bộ hai mắt vô thần, dáng vẻ âm u đầy tử khí, mày nhăn lại, quay đầu nhìn lão nhân đầu tóc bạc phơ gần đó, mắng to, "Thái y viện các ngươi làm ăn như thế nào đây?! Không phải nói Thái tử hết thảy an khang sao?! Đây là bộ dáng hết thảy an khang?!"
Con của hắn thoạt nhìn giống như gần đất xa trời, sắp chết đến nơi rồi!
Lão nhân râu tóc bạc phơ kia chính là Tôn viện phán, người tiếp nhận chẩn trị cho Thái tử lần này, thấy thế cũng kinh hãi, lập tức tiến lên xem xét.
Giang Họa không nhúc nhích, để yên cho Tôn viện phán xem bệnh.
Mặc dù lúc vừa xuyên qua Thái tử đúng là rất tốt, nhưng cô sáu ngày không chút ăn uống nằm trên giường không nhúc nhích, lại thêm sau khi tiếp thu ký ức của Thái tử, vẫn tận lực đắm chìm bản thân trong cảm giác tuyệt vọng của phế Thái tử sau khi tự thiêu, hiện tại thân thể thật sự giống như đèn đã cạn dầu sắp vụt tắt.
Đúng, nguyên thân chính là tự thiêu sống mà chết...
Cũng không phải giả bệnh, cho nên Giang Họa không ngại cho người khám xem.
Lăn lộn một hồi, Tôn viện phái trán đẫm mồ hôi lạnh, không chút giấu giếm, thành thật khai báo, "Tâu bệ hạ, Thái tử thân thể đúng là không quá đáng ngại, chỉ là... chỉ là không biết vì sao... có... có..."
Huyền Võ Đế bàn tay vung lên, "Nói đi."
Tôn viện phán ở trong lòng mắng câu "Thái tử hết thảy an khang" của Tả viện phán trăm lần, cắn răng nói, "Bệ hạ, Thái tử điện hạ đây là tâm bệnh, nản lòng thoái chí, giống như là quyết tâm muốn chết,... nếu không nghĩ cách khiến điện hạ khai thông trong lòng, chỉ sợ... ảnh hưởng đến tính mạng!"
Nói xong Tôn viện phán liền quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu.
Cung nữ, nội thị đứng xung quanh nhớ tới gần đây trên triều đình phong khởi vân dũng, biến sắc, lập tức quỳ theo trên mặt đất. Trừ bỏ mấy cái tâm phúc của hoàng đế còn tính trấn định, những người khác cả người như dán trên mặt đất, run bần bật, cũng không dám phát ra một chút tiếng động.
Nội điện an tĩnh đến đáng sợ.
Quá nửa ngày, Huyền Võ Đế lạnh lùng nói một câu, "Tất cả đi ra ngoài."
Nghe vậy, bao gồm cả Tôn viện phán, mọi người đều an tĩnh nhanh chóng nhất nhất rời đi, trong đó nhiều nội thị, cung nữ trên mặt một vẻ tuyệt vọng, bọn họ biết, hôm nay nghe được lời của Tôn viện phán, chính mình mệnh cũng đã tận.
Trong điện chỉ còn lại hai người là hoàng đế và Giang Họa, Huyền Võ Đế sắc mặt phức tạp thở dài, ngồi xuống đầu giường Giang Họa.
Thật lâu sau, gương mặt lộ ra chút tình cảm hiếm hoi, "Càng nhi, ngươi có cái gì ủy khuất không thể nói cho phụ hoàng, nhất định phải nghẹn ở trong lòng chà đạp chính mình hả?"
Giang Họa nghe Tôn viện phán chẩn bệnh xong, đầu óc liền dạo qua một vòng, lúc này thấy Huyền Võ Đế phối hợp như thế, một cái kế hoạch nhanh chóng thành hình.
Thế là Giang Họa biểu tình sa sút, lắp bắp trả lời, "Nhi thần... nhi thần..."
Huyền Võ Đế vuốt vuốt đầu Giang Họa, "Nói thẳng đi."
"Nhi thần... nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng phế Thái tử!"
"Không được!"
...
Giang Họa mắt cá chết nhìn Hoàng thượng, "Phụ hoàng..."
"Khụ..." Huyền Võ Đế không hiểu sao xấu hổ ho nhẹ một tiếng, thái độ lại phi thưởng kiên định, "Càng nhi, ngươi là Thái tử trẫm chọn lựa, là trữ quân, việc liên quan đến quốc gia, không thể tùy tiện đùa giỡn."
Nghĩ đến cái gì, Huyền Võ Đế dừng một chút, chợt thở sâu, "...vô luận ngươi muốn gì, phụ hoàng đều có thể dung túng ngươi, duy chỉ có điểm này, tuyệt đối không được."
Giang Họa mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng, "Vậy vẫn là để hoàng nhi chết đi..."
Huyền Võ Đế bị thái độ của Giang Họa chọc giận, nhưng lại nhớ tới dáng vẻ lúc trước của nhi tử, lại nhìn dáng vẻ nằm rải phẳng trên giường như cá ướp muối, lại nhịn không được nhức đầu.
Con của hắn hắn hiểu rõ, từ nhỏ được lập làm Thái tử, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ở ngoài từ trước tới giờ nói một không có hai, cao cao tại thượng. Thế nhưng bây giờ lại tự xin phế, thậm chí không hề cố kỵ cơn giận của hắn mà nói lời nói như "Để nhi thần chết đi", có thể thấy những lúc hắn (Huyền Võ Đế ) không thấy được, Càng nhi có bao nhiêu ủy khuất cùng áp lực.
Mà người làm phụ thân là hắn, tự mình chọn Càng nhi làm Thái tử, cũng có một phần lớn trách nhiệm trong đó.
Huyền Võ Đế tự mình bổ não làm cho thêm khó xử lại