Thoắt cái lại là một mùa hè.Đây là mùa hè thứ ba mà Trì Am trải qua khi tới thế giới này.Chạng vạng ngày hè, Trì Am chảy mồ hôi đầy mặt đi ra từ phòng luyện công, nhìn phòng khách một cái trước, phát hiện Tư Ngang không ngồi ở đó xem TV thì lập tức thấy vui mừng, nhưng sự vui mừng này lập tức trở thành vô cùng kinh hãi khi quay đầu nhìn sang cửa sổ sát đất, thấy người đàn ông đứng trên cây đào già ở trên bầu trời đằng xa.Trì Am lập tức vội vội vàng vàng chạy về phía cây đào già.Từ đằng xa, cô nhìn thấy Tư Ngang đứng trên đỉnh cây đào già, đứng phất phơ ở đó, mái tóc dài bay lên theo chiều gió, ánh hoàng hôn nhuộm hồng nửa bầu trời, ánh nắng chiều xán lạn rơi xuống đầu vai anh, giống như thần tiên, vô cùng không chân thật.Trì Am cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại.Bởi vì không có thiên sư phát hiện ra hành động của Tư Ngang, các thiên sư sinh sống trong trấn này như thể không hề nhìn thấy người đứng với tư thế không chút khoa học trên cây đào già kia, vẫn một mực làm việc của chính mình.Trì Am chậm rãi bình ổn lại nhịp tim, tới trước cây đào già cách đó không xa, đứng ở trên sườn núi gọi người trên cây: “Tư Ngang!”Người nhìn về phương xa từ từ quay đầu lại.Khuôn mặt anh ngược với ánh chiều tà, khiến người ta không nhìn rõ được vẻ mặt anh, chỉ có đôi mắt tím âm u lóe lên ánh sáng ma mị, giống như một con hung thú, cắn nuốt sinh linh vạn vật, khiến cô run như cầy sấy.Tư Ngang dẫm trên lá cây đào già, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt cô, ôm cô vào trong lòng hỏi cô với giọng nói dễ nghe: “Am Am, em học xong bài hôm nay rồi à?”Trì Am cảm nhận được tư thế dính người quen thuộc của anh, trái tim cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cười nói: “Ừ, đang chuẩn bị đi mua đồ ăn đây.”Tư Ngang ôm lấy cô cọ cọ, chuyển sang nắm tay cô, cùng cô đi tới chợ bán thức ăn.Giờ đang là giờ cao điểm tan tầm, chợ bán thức ăn rất ầm ĩ, người qua kẻ lại tấp nập, có rất nhiều thực phẩm tươi mới, Trì Am chọn tới chọn lui, sau khi mua thức ăn xong thì cùng Tư Ngang đã mất kiên nhẫn rời đi.Tư Ngang vẫn luôn không thích nơi vừa bẩn vừa ồn, nhưng lúc Trì Am tới mua thức ăn, anh vẫn sẽ đi theo, cảm giác rất tự ngược.Trên đường về nhà, một tay Tư Ngang xách thức ăn, một tay nắm lấy cô.Giữa đường Trì Am mua một cây kem socola, vừa ăn vừa hỏi anh: “Tư Ngang, vừa nãy anh đang làm gì vậy?”“Xem vận mệnh của thế giới này.”Trì Am dừng lại, nhịn không được quay đầu sang nhìn anh, trong lòng không hề nghi ngờ lời anh nói một chút nào.
Sau khi trở thành thiên sư, Trì Am được tiếp xúc với những thứ mà trước đây khi là người bình thường không thể nào tiếp xúc được, biết thế giới này có vận mệnh.Nhưng thân là một người ở trong cuộc, không ai có thể nhìn thấu được hướng vận mệnh của thế giới này cả.Người sống trong thế giới này, đều là người trong cuộc.Nhưng Tư Ngang lại có thể nhìn rõ được.Lẽ nào Tư Ngang không phải là người trong cuộc, thậm chí anh có thể không phải là người của thế giới này.Thực ra Trì Am cũng không được tính là người của thế giới này, cô chỉ là một người tới từ bên ngoài thôi.
Nhưng cô mượn cơ thể của “Trì An” sống trong thế giới này, cho nên cô cũng được coi là người trong cuộc.Trong lòng Trì Am suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn như trước đây, không truy hỏi kĩ càng sự việc, cũng không hỏi vì sao anh có thể nhìn được rõ, chỉ hỏi rằng: “Vận mệnh của thế giới này như thế nào?”“Không thế nào cả.” Tư Ngang lười biếng trả lời, cụp mắt nhìn khuôn mặt cô một cái, không nói ra lời còn chưa nói xong.Trì Am ồ một tiếng, không hỏi tiếp nữa.Sau khi ăn cơm tối xong, sắc trời đã trở muộn, Trì Am bảo Tư Ngang đi rửa bát, còn cô đi đổ rác.Xách túi rác đi ra ngoài, lúc đi tới nơi đổ giác ở con đường đối diện đổ rác, Trì Am đột nhiên như cảm giác được gì đó, không nhịn được mà nhìn về phía con phố cách đó không xa, mơ hồ nhìn thấy mấy bóng trắng xuất hiện dưới đèn đường, như ẩn như hiện trong không trung, lơ lơ lửng lửng.Là một số tàn hồn vô hại.Cô bất giác cau mày, trong lòng cũng biết hiện tượng này là có chuyện gì.Năm nay là năm nhuận, mỗi khi năm nhuận đến, quỷ môn sẽ mở ra, âm khí tăng lên, bách quỷ dạ hành.Âm khí của năm nay tràn đầy hơn so với năm ngoái, thành ra ma quỷ nào cũng chạy ra ngoài.
Tuy rằng trấn Ô Ti là thế ngoại đào nguyên, có cây đào già và trận pháp mà tổ sư gia Huyền Môn lập ra bảo vệ, nhưng bởi vì những tàn hồn này không có linh trí, sẽ không hại người, lại có âm khí tràn đầy che chở, cho nên ban nãy mới có thể xông vào trấn Ô Ti.Bây giờ mới là tháng sáu nhưng âm khí của tháng sáu này còn nặng hơn tháng bảy năm ngoái, còn có một tháng nữa là tới rằm tháng bảy, lúc đó quỷ môn mở ra, bách quỷ sẽ ra hết.Trì Am hít sâu một hơi, kìm nén tâm sự trong lòng, quyết định tháng này phải chuẩn bị nhiều hơn mới được....Cả tháng sáu, Trì Am đều vô cùng bận rộn.Dường như Tư Ngang biết được cô sắp đối mặt với điều gì, thời gian này cũng không quấn quýt lấy cô nhiều, buổi tối lúc đi ngủ biểu hiện vô cùng an phận, chỉ ôm cô ngủ mà không làm gì cả.
Ban ngày anh cũng không xem TV, không có chuyện gì thì ngồi bên cạnh nhìn cô tu luyện, hoặc là chạy lên cây đào già kia, đứng ở đó nhìn về phương xa.Trì Am thấy không có thiên sư phát hiện ra hành động của anh nên cũng mặc kệ anh, để anh chạy đi chạy lại.Tới cuối tháng sáu, Mao Mẫn trở về từ phương bắc.Hai năm nay, Trì Am và Hầu Thiên Dương lập đội cùng đi bắt quỷ,