Mùa đông lạnh lẽo nhanh chóng qua đi, cuối cùng thôn Đại Thị dưới Thần Sơn cũng chào đón mùa xuân của vạn vật sống lại.
Đối với con người mà nói, ngày xuân tới tượng trưng cho hy vọng, khó khăn đều sẽ trôi qua hết, dù sao con người cũng vẫn sẽ ngoan cường sinh tồn sinh sản trong thế giới này.
Trong vô thức, Trì Am làm vật tế thần tới Thần Sơn đã được mấy tháng rồi.
Trì Am vẫn luôn ở trong cung điện giữa khe núi này suốt mấy tháng qua, ban ngày cùng Hạc Đồng nghiên cứu thảo dược và luyện đan, buổi tối lại hầu hạ con Niên thú kia, cùng tắm cùng ngủ cùng nói chuyện cùng uống rượu, giữa lúc đó có rảnh sẽ tu luyện, ngày tháng trôi qua vô cùng sung túc.
Tới giờ, cơ bản Trì Am đã hiểu rõ được quy luật hoạt động của nam nhân này.
Gần như mỗi ngày hắn đều sẽ ra ngoài, cứ cách vài ngày lại nghỉ ngơi một thời gian.
Tới chiều mỗi ngày lúc hắn quay về đều sẽ mang theo mùi máu tanh, đúng là giống như vừa đi tàn sát một trận lớn về vậy, mỗi ngày trở về, hắn đều sẽ lôi nàng đi tắm rửa tấy đi mùi máu tanh trên người ngay lập tức, hơn nữa còn không thể chịu đựng được việc trên người nàng có mùi khác lạ.
Đây là một con thú có bệnh sạch sẽ.
Rất tốt, thế này rất giống Tư Ngang.
Nếu là lúc không cần ra ngoài, cả ngày hắn sẽ lười biếng nằm trên giường da thủ từ sáng tới tối, hóng gió, ngắm cảnh, thích ý như một con thú lười biếng.
Bản thân hắn lười thì cũng thôi đi, còn kéo cả Trì Am lười cùng, ôm nàng vào trong lòng, thoải mái ngủ gà ngủ gật, thế là lãng phí hết cả một ngày.
Bây giờ Trì Am là vật tế thần bị đưa vào trong Thần Sơn, là người hầu hạ hắn, đương nhiên sẽ không có tư cách phản kháng, chỉ đành nghe theo hắn thôi.
Còn về việc mỗi ngày hắn ra ngoài làm gì, sau đó Trì Am cũng có được đáp án chính xác từ Hạc Đồng“Chủ nhân đi xử lý những yêu quái và quái thú vượt giới xung quanh, lần này ngài ấy ngủ hắn một trăm năm, thời gian quá dài, phụ cận sắp bị những yêu quái dã thú xấu xí kia chiếm cứ rồi, chỗ nào cũng có mùi của chúng, tởm chết đi được.
” Hạc Đồng nói với vẻ mặt chán ghét, hiển nhiên là rất chán ghét những thứ ngoài kia, sau đó lại nói tiếp: “Mà chủ nhân đã không ăn gì suốt một trăm năm rồi, cần phải không ngừng ăn thì mới có sức lực được.
Trì Am cẩn thận dè dặt hỏi: “Ngài ấy thường hay ăn gì?”“Đối với chủ nhân, thịt của yêu quái khá là ngon, quái thú cũng không tệ, rất ít ăn dã thú, nếu như là thần thú, đánh thắng thì ăn luôn.
” Nói tới đây, Hạc Đồng ra vẻ đắc ý: “Trên đời này còn chưa có thứ nào mà chủ nhân không đánh thẳng đâu.
”Thế là Trì Am lặng lẽ ghi chú một thuộc tính cho con Niên thú này: Đây là một con Niên thú ăn tạp.
Thôi được rồi, không thể yêu cầu một con Niên thú ăn đồ ăn của con người được, tuy rằng có thể hắn cũng sẽ ăn, nhưng sẽ không thích lắm.
Đương nhiên, trừ những điều này ra, trông hẳn cũng rất hưởng thụ, khi hắn không có việc gì thường sẽ hay uống rượu, còn việc rượu này từ đâu ra thì còn phải đợi nàng khai quật đã.
Mấy tháng này, Trì Am đã lấy được hết những thảo dược gần con suối này, sau đấy phân loại chúng ra, luyện được một số đan dược.
Những đan dược này trong mắt Hạc Đồng và nam nhân kia đều là những thứ cấp thấp bọn họ khinh thường không thèm ngó tới, nhưng đối với người phàm lại là thứ thuốc tốt vô cùng, có rất nhiều thứ thậm chí còn có thể cứu mạng.
Trì Am thu thập lại hết những viên thuốc đã luyện thành công.
“Am Am, người làm cái này để làm gì vậy?” Hạc Đồng tò mò hỏi.
Trì Am mỉm cười nói: “Đây đều là thuốc rất thích hợp với con người.
”Hạc Đồng ở một tiếng, đột nhiên nghĩ tới gì đó, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói rằng: “Không phải người muốn rời khỏi Thần Sơn đấy chứ? Am Am, bây giờ ngươi là nhân loại hầu hạ đại nhân, không thể rời khỏi đây đâu, nếu như ngươi dám rời đi, ngươi sẽ chết đó.
”Trì Am nhìn sắc mặt nghiêm túc của nhóc, không giống như đang đùa, bèn nói rằng: “Vì sao lại không được rời đi?”“Bởi vì ngươi là tế phẩm tới để hầu hạ đại nhân đó.
Người đã đi vào Thần Sơn rồi thì chỉ có thể ở lại trong Thần Sơn cả đời thôi, không được rời đi.
” Hạc Đồng nói như thể đương nhiên: “Cho nên, ngươi không được hai lòng, càng không được rời khỏi đây, biết chưa đấy?”"Ta! "Trì Am còn chưa kịp trả lời, đột nhiên thấy Hạc Đồng ngẩng đầu nhìn về phía cửa vui mừng nói: “Đại nhân, người về rồi à.
”Tự dưng Trì Am thấy sống lưng lạnh toát, quay đầu lại nhìn, liền thấy nam nhân mặc trường bào đứng chân trần ở đó.
Màu đỏ sẫm kia mãnh liệt phô trương, làm nổi bật dung nhan tuấn mỹ tà dị của hắn, kí.ch thích tới thị giác của người khác rất mãnh liệt, ánh mắt nam nhân dừng trên người nàng, khi đối mắt kia nhìn chăm chú, sẽ có cảm giác khủng bố lãnh lẽo như bị hung thú nhìn chằm chằm.
Hắn chậm rãi đi tới, nhìn thì như không hề để ý, nhưng lại khiến người khác không thể mặc kệ sự tồn tại của hắn.
Bây giờ mới là buổi trưa mà hắn đã về rồi, khiến trong lòng Trì Am có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, liền nghe thấy hắn nói với Hạc Đồng: “Ngươi tự đi chơi đi.
” Sau đó đi tới xách nàng bỏ đi.
Hạc Đồng chu miệng, đại nhân vừa về đã xách Trì Am đi rồi, không còn ai chơi với nhóc nữa, thật đáng ghét.
Trì Am không biết nam nhân này có ý gì, sau khi bị hắn lôi đi thì cố gắng phối hợp với hắn, lặng lẽ nghĩ lại xem mình đã chọc hẳn điều gì.
Sau đó Trì Am bị hắn đưa về phòng, bị hắn đẩy lên chiếc giường da thú ấm áp kia, sau đó cằm bị bàn tay trải đầy hoa văn màu vàng bóp lấy.
“Ngươi muốn rời khỏi Thần Sơn?” Hắn hỏi với vẻ mặt không vui, chỗ sâu trong đôi mắt màu hổ phách kia xuất hiện một đường dọc, mơ hồ có ánh sáng màu tím nhạt lóe lên, biến thành đôi mắt con ngươi hình dọc.
Đây là đôi mắt mỗi khi hắn ăn hoặc chiến đấu mới xuất hiện, là sự tượng trưng cho cảm xúc