Vào lúc chạng vạng, bọn họ tới thôn Đại Thị.Khói bếp lượn lờ trong thôn Đại Thị, rõ ràng là các thôn dân đang chuẩn bị cơm tối, sau khi ăn cơm tối xong thì trời cũng tối, chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Địa vị của nhân tộc trong thế giới này hènmọn, bọn họ không có sinh hoạt giải trí gì cả, làm việc nghỉ ngơi theo tuần hoàn cũ, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, cuộc sống làm việc nghỉ ngơi vô cùng có quy luật.Tới cổng thôn, Niên liền thả năng xuống, lạnh lùng đứng ở đó.Trì Am đứng ở cổng thôn nhìn ngó một lúc, phát hiện bầu không khí trong thôn cũng không tệ, trên đường không có mấy ai qua lại, các thôn dân đều đã lao động xong, về nhà nghỉ ngơi.Trì Am quay đầu lại nhìn hắn, thấy hẳn ra vẻ lạnh nhạt liền đi lên kéo lấy tay hắn, cùng hắn đi về phía mảnh đất cuối thôn.Thần thú thường chẳng bao giờ đặt Nhân tộc nhỏ bé vào trong mắt, Niên cũng như vậy.Nếu không phải có Trì Am, có lẽ hắn sẽ coi đám con người sống ở dưới chân Thần Sơn này như con kiến, sẽ không bao giờ chú ý nhiều thêm, chưa bao giờ bận tâm tới chuyện bọn họ khổ sở giãy dụa.
Trong tuổi thọ dài dằng dặc của họ, tuổi thọ của Nhân tộc quá ngắn ngủi, một đời của con người, chẳng qua chỉ là số lẻ trong sinh mạng thật dài của họ, giống như một vị khách qua đường không nổi bật, thực sự không thể khiến bọn họ nhìn nhiều thêm, Nhân tộc chết hay là sống, sống như thế nào, đều chưa từng quan tâm.Niên nhìn bàn tay đang kéo lấy của nàng, không có phản ứng gì cả, cứ như im lặng chấp nhận hành động của nàng.Cả đường đều không gặp phải thôn dân, hai người thuận lợi đi tới Diệp gia.Tới bên ngoài sân Diệp gia, Trì Am nhìn vào bên trong, phát hiện một nhà ba người huynh trưởng đang ngồi trong phòng bếp ăn bữa tối.“A huynh, ta về rồi.” Trì Am đẩy mở cửa sân ra, gọi vào bên trong.Sau đó liền thấy Diệp Trạch xông thẳng ra ngoài, đằng sau có có A Tân đang bế con, hai vợ chồng vô cùng kích động khi Trì Am trở về, nhưng thấy Trì Am dẫn một nam nhân cùng quay về, hai vợ chồng đều dừng lại, kinh ngạc nhìn bọn họ.“A huynh, a tẩu, Tiểu An, ta về rồi đây.” Trì Am lại cười với bọn họ, nụ cười rất ấm áp.Diệp Trạch sững sờ đáp một tiếng, nhìn nam nhân bị muội muội kéo lấy tay, không biết phải nói cái gì, cuối cùng ấp úng nói: “Am Am về rồi à...”A Tân bế con, cũng không biết phải nói gì.Diệp An rụt trong lòng mẫu thân, đôi mắt đen láy nhìn bọn họ.Trì Am nhận ra dáng vẻ bây giờ của Niên đã dọa cả nhà huynh trưởng, nhưng nàng cũng không bảo Niên làm như Tranh, biến hình dáng để trà trộn sống cùng với Nhân tộc.
Đối với Niên, nàng vô cùng dung túng, không muốn ép hắn, cũng hy vọng huynh trưởng có thể chấp nhận hắn.Trì Am kéo Niên đi vào trong nhà.Hai vợ chồng Diệp Trạch cũng mang theo con đi vào, lúc đó không nhịn được cứ mãi liếc nhìn Niên.Dáng vẻ của Niên khiến bọn họ biết rõ rằng đây không phải là Nhân tộc.Tuy rằng bọn họ sống trong thôn phong bế, cả đời cũng không thể rời khỏi thôn để nhìn thể giới bên ngoài, nhưng đã nghe một vài câu chuyện mà các đời tổ tiên truyền lại, biết rằng thế giới này ngoài Nhân tộc ra, còn có những thứ như thần và quỷ mị quái thú.“Đây là Niên.” Trì Am giới thiệu với bọn họ: “Chàng ấy là chủ nhân của Thần Sơn, mấy năm qua ta vẫn luôn ở Thần Sơn hầu hạ chàng ấy.”Nghe thấy lời này, vợ chồng Diệp Trạch mềm nhũn cả chân, suýt chút nữa quỳ xuống.Trong lòng Nhân tộc, thần chính là tối cao, sự lớn mạnh của thần có thể giúp bọn họ đuổi Tịch thú đi, bảo vệ bọn họ được an toàn.
Đây là tâm nguyện cả đời của bọn họ, nhưng chưa từng có ai tận mắt nhìn thấy thần, cũng không biết thần như thế nào, nhưng ở trong lòng bọn họ vô cùng tôn kính thần.Trì Am thấy biểu hiện của cả nhà huynh trưởng thì có hơi xấu hổ, tin tức phong bế, đủ để lừa gạt bọn họ.“A huynh, a tấu, chuyện của Niên tạm thời đừng nói cho thôn dân biết.” Trì Am nhắc nhở.Bây giờ hai vợ chồng Diệp Trạch hoàn toàn không có chính kiến gì nữa rồi, muội muội nói gì thì là cái đó, bọn họ chỉ để ý một chuyện đó là Niên có thể giúp bọn họ giết Tịch thú luôn tới thôn tàn phá hay không, để bọn họ không cần phải lo việc không biết ngày nào sẽ bị Tịch thú ăn nữa.Sắc trời nhanh chóng tối xuống, sau khi Trì Am nói tiếng ngủ ngon với huynh tẩu bèn kéo lấy Niên tới phòng nàng nghỉ ngơi.Niên đứng trong căn phòng chật hẹp, nhìn một lúc với ánh mắt bắt bẻ, sau đó không vui nói: “Nơi này có mùi của Tranh.”Khóe miệng Trì Am hơi giật, mũi của con Niên thú này đúng là còn thính hơn cả chó, sợ hắn tức giận, Trì Am vội vàng giải thích: “Không phải trước đã từng nói là Tranh giúp ta hoàn thành tâm nguyện sao? Tâm nguyện của ta là gi.ết chết Tịch thú, bảo vệ thôn dân, cho nên Tranh cùng trở về với ta, hắn ở cách vách.”Chắc là lúc đó để lại hơi thở.Niên vẫn cứ không vui, cau mày nói: “Mùi này để lại từ mấy ngày trước.”