Sáng hôm sau, Tuế Lộ vẫn đến trường như không có chuyện gì xảy ra, tư thái bình tĩnh thong dong kia, nụ cười toả nắng kia, hoàn toàn không giống người vừa biết được bí mật kinh hoàng của thế giới này.
Tuy cô bình tĩnh nhưng không có nghĩa là người khác bình tĩnh.
Thái độ của Tần Nguỵ với cô thay đổi chóng mặt sau chuyện hôm qua.
Hắn không để ý đến cô nữa.
Cho dù Tuế Lộ có bắt chuyện, có hỏi thăm như nào, hắn cũng không nhìn cô nhiều hơn một cái, cứ vùi đầu trong áo khoác mà ngủ.
Tuế Lộ: “...” Xong, vị đại gia này giận rồi.
Có điều, Tuế Lộ chỉ suy nghĩ có hai giây, sau đó lại chăm chú học tập.
Đến giờ nghỉ trưa, Tuế Lộ đi xuống canteen mua hai chai nước, cầm lên trên lớp.
Lúc về tới chỗ mình, cô đặt một chai nước lên bàn Tần Nguỵ, bên cạnh còn đặt một mẩu giấy nhỏ, sau đó mới đi xuống sân học tiết thể dục.
Lúc Tần Nguỵ tỉnh dậy, hắn thấy trên bàn đặt một chai nước, bên cạnh còn có một tờ giấy nhỏ.
Vừa nhìn thấy tên người gửi, Tần Nguỵ xem cũng chẳng xem lấy một cái, trực tiếp vo tròn tờ giấy, ném cả giấy và chai nước vào trong thùng rác.
Đúng lúc này, giọng nói chứa ý cười của Tuế Lộ vang lên: “Cậu có vẻ chán ghét tôi quá nhỉ?”
Tuế Lộ dựa lưng vào cửa, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, đáy mắt là ý cười nhàn nhạt, vẫn là đầm sao như ngày đầu tiên Tần Nguỵ nhìn thấy cô.
“Ồ, giờ cậu mới nhận ra sao?” Tần Nguỵ xoa xoa đầu ngón tay, nói: “Tôi thậm chí còn muốn gi3t chết cậu nữa kìa.”
“Giết tôi?” Tuế Lộ nhướng mày: “Thú vị nha bạn cùng bàn, cậu đúng là có năng lực, muốn giết tôi? Tu luyện thêm mười kiếp nữa đi.”
Tuế Lộ nói xong câu này, cũng không lưu lại, xoay người rời khỏi đó.
Tần Nguỵ nhìn theo bóng lưng cô, mím môi, không nói.
Hắn không biết mình bị làm sao nữa.
Tại sao hắn không tìm cách giết cô như những người khác chứ?
Tại sao lại không móc mắt cô, đem nó đặt vào trong bình thuỷ tinh để chiêm ngưỡng chứ?
Tại sao không tức giận, mà chỉ chán ghét cô?
Tần Nguỵ chẳng biết mình bị cái gì nữa, hắn đã làm rất nhiều chuyện không giống với bản thân hắn, cư xử rất khác thường, cảm xúc trong lồ ng ngực cũng khác thường.
Tần Nguỵ không nghĩ ra nên quyết định không thèm nghĩ nữa, hắn xoay người, bám vào cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Sau khi Tần Nguỵ rời khỏi phòng học được hai giây, một cái bóng đen lắc lư xuất hiện, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, cái bóng đen ấy hiện ra rõ mồn một.
Nó không có mặt, gương mặt bị phủ một làn sương đen, thân hình cũng đen nhánh, nó lắc lư hai cái, sau đó đổ xuống mặt đất, uốn lượn bò ra ngoài.
Giây lát, cả phòng học chìm vào yên tĩnh một lần nữa.
...
Ba hôm nay, Tuế Lộ bận gần chết.
Chuyện là, chị cả của cô - Tuế Niên đã đến kỳ dịch cảm.
Chẳng hiểu vì lý do gì mà chị ấy lại bị đẩy vào kỳ dịch cảm bất thình lình như thế.
Vì vậy, cha mẹ Tuế rất lo lắng.
Tuế Niên là một Alpha thành niên, chị ấy và Tuế Nguyệt sống ở bên ngoài, chỉ thỉnh thoảnh mới quay về nhà.
Vậy nên, đến kỳ dịch cảm, chị ấy phải ở trong nhà và trải qua một mình.
Lúc trước, kỳ dịch cảm của Tuế Niên trôi qua rất bình thường, nhưng lần này, theo như những gì mà đồng hồ đo lường hiển thị thì cảm xúc của chị ấy trở nên rất phức tạp, dao động kịch liệt.
Tuế Lộ không biết vì sao mình phải ngồi họp gia đình vì chuyện này, thế nên ba ngày liền cô rất mệt mỏi, rất uể oải, không còn sức sống.
Ở trên trường thì học tập hết mình,