Tần Nguỵ có hơi bất ngờ khi cô không hỏi hắn đến cùng, nhưng hắn cũng không bất ngờ quá lâu bởi vì nếu mà là cô, thì chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.
Nghe thấy câu hỏi của Tuế Lộ, Tần Nguỵ hơi chần chờ một chút, nâng hai tay lên xem.
Máu trên tay hắn phần lớn đã bị nước mưa rửa trôi, chỉ còn lại vài vệt máu khô vẫn chưa trôi đi.
Tần Nguỵ do dự một chút nhưng vẫn vươn tay, bắt lấy tay áo Tuế Lộ.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn cô, dưới màn mưa dày đặc, cười nhẹ: “Cậu cứu vớt tôi đi.”
Tuế Lộ sửng sốt.
Cô có chút không tin nổi.
Nói gì thì nói, tên đối tượng nhiệm vụ này lúc nào cũng treo vẻ mặt ‘chẳng ai cứu vớt được tôi hết’, mà cũng đồng ý để cô cứu vớt hắn á?
Chuyện huyền huyễn gì thế này? Đúng là chuyện thật mà như đùa nha.
Rốt cuộc là hắn trúng phải thuốc gì thế?
Tần Nguỵ giống như nhìn ra thắc mắc của cô, hắn không giải thích thêm, chỉ úp úp mở mở nói: “Tôi muốn cậu cứu vớt tôi, nên có thể...!ở bên cạnh tôi không?”
Thật ra, chính Tần Nguỵ cũng chẳng rõ tại sao mình lại lựa chọn như vậy.
Nhưng từ ngày đầu tiên hắn gặp Tuế Lộ, hắn đã bị thu hút bởi ánh mắt lấp lánh sao của cô.
Thời gian kế tiếp, ở cạnh cô, hắn càng bị thu hút nhiều hơn, để rồi, sau này, khi biết cô cũng giống như đám người ở cái tổng Cục kia, hắn cũng luôn để tâm tới cô, muốn rút cũng chẳng rút ra được.
Ba ngày bị nhốt ở nơi u tối đó, hắn nhận ra được một chuyện, hắn không thể huỷ diệt thế giới này, mãi mãi không thể.
Cho dù làm thế nào, thế giới này cũng sẽ quay lại từ đầu, và hắn cũng sẽ rơi vào vòng lặp vô tận.
Sinh mệnh không còn ý nghĩa nữa.
Vậy hắn nên làm gì bây giờ? Chết ư?
Tần Nguỵ không biết, lúc ấy, trong đầu hắn chợt xuất hiện gương mặt của nữ sinh Beta kỳ lạ kia.
Cô nói, cô không phải kẻ điên, cô cũng sẽ không rơi xuống địa ngục.
Tần Nguỵ bỗng nhiên cảm thấy, bản thân mình muốn tin tưởng cô.
Nên hắn đã đưa ra lựa chọn này.
Cứu vớt hắn, để cho hắn nhìn thấy ánh sáng của thế giới này đi, hắn muốn xem thử xem, thế giới này có đáng để hắn lưu lại hay không.
Tuế Lộ không biết suy nghĩ ngổn ngang của hắn, đối với yêu cầu bất ngờ này, cô không vui mừng không được.
Đối tượng tự mình dâng đến cửa luôn rồi, nhận không?
Nhận chứ!
Thế nên, Tuế Lộ rất là vui mừng, cô hơi cúi người, chăm chú nhìn vào ánh mắt của Tần Nguỵ: “Được, để tôi tới cứu vớt cậu.”
Tần Nguỵ cười rộ lên, đôi mắt giống như chứa sao.
Ánh mắt hắn di chuyển từ đôi mắt của Tuế Lộ tới môi cô.
Màu môi rất đẹp, là màu đỏ rực như nụ hồng ngày mới, kiềm diễm e lệ.
Muốn hôn.
Trong đầu Tần Nguỵ xuất hiện hai chữ này.
Lúc hai chữ này xuất hiện, Tần Nguỵ có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh đã biến mất, thay vào đó là cảm giác hưng phấn, phấn khích không nói nên lời.
Môi cô đẹp như vậy, lúc hôn, chắc sẽ thoải mái lắm nhỉ? Không biết những chỗ khác trên người cô có đẹp như vậy không nữa.
Hắn...!có hơi muốn nhìn.
Không, không phải hơi, mà là rất muốn nhìn.
Tần Nguỵ bỗng cảm thấy, để hắn chiêm ngưỡng thân thể của Tuế Lộ trước khi huỷ diệt thế giới có vẻ rất thú vị.
Tuế Lộ không biết hắn đang có suy nghĩ sặc mùi phế phẩm màu vàng như vậy, cô kéo tay Tần Nguỵ, nửa đỡ nửa ôm hắn, hỏi: “Muốn ngồi xe hay đi bộ?”
Tần Nguỵ dựa sát vào người cô, thân thể hai người dính chặt vào nhau, nước mưa trên thân thể hắn dính lên người cô, khiến Tần Nguỵ chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy hết những thứ cần nhìn.
Cổ họng hắn khô khốc.
Tần Nguỵ cảm thấy lượng pheromone trước nay luôn được kiểm soát rất tốt bên trong cơ thể nay đang xao động không ngừng nghỉ, bức thiết hắn phải làm gì đó để trút hết tâm sự ra.
Tần Nguỵ cao hơn