Nhưng cho dù không bình thường thì cũng là người mình thích, vậy nên có quỳ cũng phải yêu đương cho bằng được.
Tần Nguỵ không so đo với Tuế Lộ nữa, gật đầu qua loa: “Ừm, cậu đúng là rất xinh đẹp.” Nói xong thì vùi đầu vào ngực của Tuế Lộ, không thèm ngẩng đầu lên nữa.
Ngoài trời, cơn mưa vẫn kéo dài dai dẳng không dứt, những giọt nước mưa đập lên cửa sổ bằng kính, tạo ra âm thanh của tiếng nhạc đệm cho một mối quan hệ bất thình lình.
Tuế Lộ nhìn bầu trời u ám bên ngoài cửa sổ, lại cúi đầu nhìn thiếu niên đang vùi trong ngực mình say giấc nồng, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Cô cứ có cảm giác mình đưa ra một lựa chọn sai lầm nào đó rồi ấy.
Tuế Lộ ngẫm nghĩ, nâng tay xoa xoa mái tóc của Tần Nguỵ, cười nhẹ, nhiệm vụ cứu vớt lần này của cô có vẻ không khó lắm, nhìn tình hình này thì chắc là sắp hoàn thành rồi.
Tuế Lộ mơ mơ màng màng nghĩ, trời mưa khiến cho tâm trạng trở nên u ám hơi một chút, cơn buồn ngủ cũng đến rất nhanh.
Tuế Lộ cũng không từ chối, thuận tay bóp hai cái trên mái tóc mềm mềm của Tần Nguỵ, sau đó ngủ mất.
Giấc ngủ này Tuế Lộ ngủ rất ngon, không biết có phải do người trong ngực hay không mà cảm giác bồn chồn trong cơ thể cô biến mất tăm hơi, một chút cũng không còn.
Thoải mái, rất thoải mái, lần tới gọi Tần Nguỵ đến ngủ nữa vậy.
Khi Tuế Lộ tỉnh lại, Tần Nguỵ nằm trong ngực cô vẫn chưa tỉnh, hắn vẫn duy trì tư thế cũ, hơi thở nóng bỏng phả lên ngực, lên xương quai xanh, lên cổ của cô.
Tuế Lộ thấy hơi ngứa, cô muốn tách Tần Nguỵ khỏi người mình nhưng tên này giống như keo da chó, tách thế nào cũng không ra.
Tuế Lộ mệt mỏi từ bỏ.
Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn trà reo lên từng hồi từng hồi, nhạc chuông được cài riêng phản ánh người gọi tới.
Dung Di.
Tuế Lộ cố vươn tay ra để lấy điện thoại di động, mở màn hình lên thì đúng là Dung Di.
“Alo?” Tuế Lộ bắt máy.
Ngay giây tiếp theo, từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng th ở dốc từng hồi từng hồi và tiếng nức nở nho nhỏ của Dung Di.
“Chị ơi...!em...!em ph@t tình, em đang ở trong nhà vệ sinh của quán, nhưng...!bên...!bên ngoài...!Alpha...” Giọng nói ngắt quãng của Dung Di truyền đến, đáy lòng Tuế Lộ hơi lộp bộp, ngay sau đó, được thay bằng tiếng bàn tính lộc cộc.
Nữ chính cầu cứu à? Có nên đi không nha? Có vẻ sẽ rất thú vị, nhưng cô chưa từng đi cứu người nha, kiểu này có hơi lạ đó.
[Nếu cô không đi, thế giới sẽ sập.] Ngâm Chỉ nhảy ra cảnh cáo đúng lúc Tuế Lộ đang phân vân.
“Vậy thì sao?” Tuế Lộ không chút để ý hỏi lại nó, khuỷu tay của tay đang cầm điện thoại chống lên bả vai Tần Nguỵ, một tay khác thì xoa xoa rồi lại bóp bóp mái tóc mềm mại trên đầu hắn: “Lại nói, nữ chủ quá phiền, vẫn là phản diện này khiến người ta bớt lo hơn.
Nhìn đi, nhan sắc của hắn nhất đẳng, rất đẹp, tóc cũng mềm, còn gì tuyệt hơn nữa không?”
Ngâm Chỉ: [...] Nữ chủ nhà nó cũng đẹp lắm mà, là một Omega người gặp người thích, hoa gặp hoa nở đó! Không đúng, giờ không phải là lúc nói cái này!
[Nếu ký chủ không đi nhanh, nhiệm vụ sẽ thất bại, thế giới sẽ sụp đổ.
Cô có hiểu không hả?] Ngâm Chỉ gào lên với cô.
Nhắc đến mấy chữ ‘nhiệm vụ thất bại’, động tác xoa xoa đầu Tần Nguỵ của Tuế Lộ dừng lại.
Người nằm trong ngực cô cũng nhẹ nhàng cựa quậy.
Tần Nguỵ nhấn tay cô lên tóc mình, khàn giọng nói: “Xoa nữa đi.” Hắn rất thoải mái, muốn xoa xoa.
Tuế Lộ không khách khí rút tay ra, vỗ hai cái vào mặt hắn: “Đừng quậy.” Cảnh cáo Tần Nguỵ xong, Tuế Lộ mới có thời gian trả lời nữ chủ đang gửi tín hiệu cầu cứu: “Em đang ở đâu?”
“Em...!em đang ở...!A! Tránh ra, đừng đến