Trên đường đến đây, Tuế Lộ đã suy nghĩ rất nhiều cách để giúp Tần Ngụy bình tĩnh lại, dù sao hắn vẫn là phản diện mắc bệnh thần kinh thời kỳ cuối, cẩn thận vẫn tốt hơn.
Nhưng vừa đến cửa nhà Tần Ngụy, tất cả những kế hoạch ban đầu Tuế Lộ nghĩ ra hoàn toàn không có đất dụng võ.
Bởi...!oán khí đang lan ra khe cửa rất nồng, nó nồng đến mức Tuế Lộ cảm tưởng, chỉ cần thêm một giây nữa thôi là thế giới này sẽ bay luôn.
Trong lòng Tuế Lộ là sóng to gió lớn, nhưng ngoài mặt cô lại rất bình thản gõ cửa nhà: “Tần Ngụy, ra mở cửa.” Nói xong, Tuế Lộ đứng ở cửa đợi, đợi tròn hai phút đồng hồ, cửa nhà mới hé ra một cái khe rất nhỏ.
Tuế Lộ chưa kịp nói gì đã bị kéo vào trong.
Tần Nguỵ kéo cô vào nhà, ôm chặt cô, hai tay đặt lên hông cô nhẹ nhàng sờ lên trên.
Tuế Lộ ngu người luôn: “Cậu làm cái gì thế? Buông ra coi, khó thở.”
Dù Tuế Lộ đã nói hết sức nhẹ nhàng nhưng Tần Nguỵ vẫn nhất quyết không buông cô ra, thậm chí còn ôm cô chặt hơn, ghé vào bên tai cô, thì thầm: “Lộ Lộ, tôi chờ cậu, rất lâu, tôi đợi cậu đến, đợi cậu đến cứu vớt tôi từ lâu lắm rồi.”
Tuế Lộ vỗ vỗ cánh tay đang căng chặt của Tần Nguỵ, cố gắng đè thấp giọng, an ủi hắn: “Tôi biết, giờ tôi tới rồi, không phải sao?”
“Ừm, cậu tới rồi.” Tần Nguỵ cười cười, không ôm cô nữa, chuyển sang nắm tay cô đi vào trong nhà.
Tần Nguỵ ấn vai Tuế Lộ, để cô ngồi xuống ghế sô pha, sau đó tung ta tung tăng chạy vào nhà bếp, chuẩn bị pha một ít trà, lấy một ít bánh cho người trong lòng của mình ăn.
Tuế Lộ cũng không từ chối hắn, cô yên lặng ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt di chuyển quanh căn nhà.
Không có ai.
Mọi thứ yên tĩnh quá thể đáng.
Tuế Lộ không thấy có bất kỳ ai trong căn nhà này, điều này làm cho Tuế Lộ thấy hơi nghi ngờ, những suy đoán trước đó bị hoàn cảnh trước mắt đánh tan, chúng đang nói cho Tuế Lộ nghe, có vẻ như cô đã nghĩ nhầm.
Tần Nguỵ bị như vậy chỉ là do trùng hợp mà thôi, hoặc bản thân Tần Nguỵ tự dưng phát bệnh thần kinh, nên nửa đêm nửa hôm gọi điện đến hành hạ cô mà thôi.
Nhưng Tuế Lộ vẫn thấy không ổn.
Ngâm Chỉ: [Ta cảm thấy có vẻ như phản diện đang giấu cái gì đấy.]
“Không cần ngươi nói ta cũng nhìn ra được.” Tuế Lộ cũng đồng tình với suy nghĩ này của Ngâm Chỉ.
Tuy cái hệ thống ở bộ phận Cứu vớt có hơi ngây thơ nhưng cũng sắc bén, không tồi.
Tuế Lộ cho một đánh giá chung về các hệ thống ở bộ phận Cứu vớt, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua phòng bếp.
Tần Nguỵ đang loay hoay chuẩn bị trà và bánh, có vẻ hắn không giỏi chuyện này lắm nên làm có hơi lâu.
Tuế Lộ đang phân vân, không biết mình có nên nhân cơ hội này tìm kiếm một vòng quanh nhà không...!Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tuế Lộ vẫn không tìm hiểu xem có chuyện gì đang xảy ra bởi Tần Nguỵ là người trưởng thành, hắn cũng là phản diện, hắn có suy nghĩ riêng của mình.
Nếu hắn giấu cô thì cô cũng không có quyền can thiệp vào.
Với lại, Ngâm Chỉ vẫn chưa thông báo thế giới này sập, cũng chẳng có dấu hiệu gì cho thấy Tần Nguỵ sắp hỏng cả, nên cứ từ từ rồi tính.
Nghĩ vậy, Tuế Lộ thả lỏng người, ngả ra sau, nhắm mắt chờ đợi.
Tên Tần Nguỵ này, cô chẳng biết có phải hắn có bệnh hay không nữa, nửa đêm nửa hôm gọi cô tới đây, trong khi lại chẳng có việc gì quan trọng, quả thật...!muốn chết!
[Ai nói không có chuyện gì quan trọng?] Ngâm Chỉ không đồng ý với suy nghĩ của Tuế Lộ: [Phản diện của cô lên cơn điên, đấy là chuyện quan trọng nhất rồi còn gì, ảnh hưởng đến cả thế giới đấy!]
Tuế Lộ bình thản cầm điều khiển ti-vi đặt ở một bên lên, lật qua lật lại hai vòng, nói: “Hắn chưa giết người, chưa huỷ diệt thế giới, vậy thì ảnh hưởng đến cả thế giới kiểu gì?”
Ngâm Chỉ không phục: [Tất nhiên là có thể, chỉ là cô chưa thấy sức công phá của phản diện mà thôi.]
“Ta đã từng là phản diện ngầu nhất trong thế giới đó.” Tuế Lộ lấy bản thân ra làm ví dụ sống: “Sức công phá của ta còn chẳng thể huỷ diệt thế giới nữa là.
Tần Nguỵ chỉ là một tên tay mơ trên bước đường làm phản diện, hắn làm sao mà có thể huỷ diệt thế giới chứ? Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Ngâm Chỉ: [...] Nó cảm thấy những lời Tuế Lộ nói không đúng lắm, nhưng không đúng ở chỗ nào...!hiện tại nó vẫn chưa nói được.
Thế nên, Ngâm Chỉ cứ đồng ý với những lời Tuế Lộ nói trước, còn không đúng chỗ nào, cứ từ từ rồi tìm ra cũng được.
Đúng lúc này, Tần Nguỵ đã chuẩn bị trà bánh xong, hắn đặt đ ĩa bánh quy tự làm lên bàn trà, tự tay rót trà cho Tuế Lộ: “Nào thử đi, tay nghề của tôi tốt lắm đấy.”
Tuế Lộ cũng không khách khí, tự nhiên lấy bánh cắn hai miếng, gật đầu đánh giá: “Ừm, rất ngon, tay nghề của cậu thật sự rất tốt đấy.”
Tần Nguỵ rất vui vẻ, cười cười, nghiêng đầu dựa vào vai Tuế Lộ, một tay bắt lấy vạt áo của Tuế Lộ, nhẹ nhàng kéo kéo: “Muộn thế