Đối với lời hứa hẹn của Tuế Lộ, Tần Nguỵ chẳng tin tưởng chút nào, dù sao cô cũng là người có tiền án mà.
Hắn bĩu môi, vùi sâu vào hõm vao Tuế Lộ, để lộ tuyến thể, mặc cho Tuế Lộ sờ sờ vuốt vuốt: “Tôi không tin đâu, cậu vẫn luôn lừa dối tôi.
Khi nãy cậu đã hứa sẽ ở lại với tôi, nhưng cậu lại về nhà, không thèm chờ đợi tôi.”
Tuế Lộ ngẫm một chút, cuối cùng thành khẩn xin lỗi hắn: “Tôi sai rồi, tôi không nên lừa dối cậu, tha thứ cho tôi nhé, bạn học tiểu Nguỵ?”
Hai chữ ‘tiểu Nguỵ’ nói ra vừa ngọt vừa mềm, đánh sâu vào đáy lòng thiếu niên, khiến đáy lòng Tần Nguỵ không ngừng run lên, vừa sung sướng lại phấn khích.
Những giận dỗi trước đó cũng bay biến đâu hết.
Thân thể của thiếu niên gần như mềm thành một vũng nước, thoải mái chui vào lòng Tuế Lộ: “Lộ Lộ, tôi thích cậu lắm, hẹn hò với tôi được không?”
Hắn không đợi được nữa rồi, hắn muốn cô, muốn đến điên dại, muốn hôn, muốn ‘yêu’ cô thật nhiều, nên hắn phải nói, phải thổ lộ cho cô nghe, phải khiến cô thuộc về hắn.
Đối với yêu cầu này của Tần Nguỵ, Tuế Lộ hơi ngập ngừng, không biết có nên đồng ý không nữa.
Mặc dù Tần Nguỵ rất đẹp, cũng rất hợp gu cô, còn rất biết cách quyến rũ cô, nhưng còn chuyện yêu đương gì gì đó, Tuế Lộ không chắc nữa, dù sao, hơn tám trăm năm làm phản diện, cô vẫn chưa yêu đương, cũng chưa phải lòng ai cả, bên đối với chuyện này, cô vẫn không biết nên xử lý như thế nào.
Vào đúng lúc Tuế Lộ đang băn khoăn không biết có nên đồng ý hay không thì Ngâm Chỉ đã ngoi lên cảnh báo cô: [Nếu bây giờ cô từ chối hắn, nhất định Tần Nguỵ sẽ phát điên, sau đó cả ta và cô sẽ cùng chết chùm, theo thế giới này tan biến vào hư không đó!]
Tuế Lộ cạn lời luôn: “...Ngươi mới đọc tiểu thuyết ở đâu à?” Cái câu này Ngâm Chỉ không thể nào nghĩ ra được, mặc dù nó rất thông minh, nhưng nó vẫn là máy móc, không thể nào chơi cái câu khó nhằn như này được.
[Ta không có đọc tiểu thuyết!] Ngâm Chỉ không biết nên giải thích như thế nào cho Tuế Lộ hiểu, nhưng dù sao cứ phải khuyên Tuế Lộ đồng ý đã rồi tính: [Thế bây giờ cô có đồng ý không? Nếu không thì cô chuẩn bị đánh một con dấu mới cho trang sử thất bại của cô đi!]
“...Được rồi, ta đồng ý là được chứ gì.” Tuế Lộ không có cách nào ngoài việc đồng ý.
Thật là, cô thật sự rất cưng chiều phản diện, cưng chiều đến mức hắn hư luôn rồi, còn dám mơ ước cả cô luôn.
Tuế Lộ thở dài, xoa tóc Tần Nguỵ, cười nhẹ nói: “Được, hẹn hò với cậu, nhưng cậu phải nhanh trở lại bình thường đó nha.
Hẹn hò với một Alpha đang trong kỳ dịch cảm khiến tôi bất an lắm đó.”
“Tôi sẽ không làm hại cậu.” Thiếu niên thở dài một hơi, tựa như thoả mãn, lại tựa như nhẹ nhõm.
Tần Nguỵ vuốt v e cần cổ của cô, hỏi một chuyện đáng lý ra phải hỏi từ trước: “Sao cậu không buộc tóc lên? Nếu cậu thắt bím thì sẽ rất xinh đẹp đó.”
Nhắc đến chuyện này, Tuế Lộ lại hận không thể đánh Tần Nguỵ một trận: “Không phải là tại cậu à? Nếu không phải cậu cắn tôi đau như vậy, tôi đã không bị trầy da, càng không cần dán