Tích tắc, tích tắc, tích tắc-
Âm báo đồng hồ vang lên không ngừng nghỉ, không gian vẫn tối đen như mực, không có lấy một ánh sáng, cũng chẳng có lấy một âm thanh của sinh vật sống, chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ.
Leng keng-
Leng keng-
Vài giây sau, bên trong âm thanh tích tắc ấy xuất hiện tiếng động của những đồ vật bằng sắt va chạm với nhau.
Càng về sau, những âm thanh leng keng ấy vang lên càng nhiều, càng dồn dập.
Cuối cùng, trong không gian đen đặc tĩnh mịch bỗng có tiếng nói của một cô gái.
“Cái quỷ gì thế này?”
Tuế Lộ chỉ nhớ rằng mình đã kết thúc thế giới một, điểm hạnh phúc của Tần Nguỵ cũng đạt đến mức cao nhất, nguyện vọng nguyên chủ cũng hoàn thành, vậy nên, cô đã bị Ngâm Chỉ trực tiếp đẩy sang thế giới thứ hai mà không có ngày nghỉ.
[Cô còn cần ngày nghỉ à? Nhanh đi làm đi, chúng ta cần phải hoàn thành nhiều nhiệm vụ nhất có thể!] Đây chính là nguyên văn câu nói của Ngâm Chỉ, Tuế Lộ đoán là hình như nó nhận được cái gì đó tuyệt vời lắm sau nhiệm vụ đầu tiên kia nên nó mới hăng hái đi làm như vậy.
Thế mới nói, cả thế giới này cũng chỉ có một mình cô khổ mà thôi.
Tuế Lộ ngồi trên mặt đất, thở dài ảo não.
Ở đây tối quá, Tuế Lộ chẳng nhìn thấy cái gì ngoài cái dây xích đang tròng vào tứ chi và cổ của mình.
Cô cảm thấy rất mệt mỏi đấy, tại sao lúc nào cổ của cô cũng gặp bất trắc vậy? Tha cho cổ của cô có được không? Nó cũng không dễ dàng gì đâu á.
[Ta truyền thông tin thế giới cho cô đây.] Ngâm Chỉ ngoi lên thông báo một tiếng, sau đó lặn luôn, hai giây sau, một đống thông tin dài dằng dặng tuồn vào đầu Tuế Lộ, khiến đầu óc cô hơi choáng váng.
[Bối cảnh thế giới: hiện đại, linh dị thần quái
Nam chủ: Lương Vĩ
Nữ chủ: Uông Vi.]
Hiện đại lại còn linh dị thần quái? Cái tổ hợp kỳ quặc khó hiểu gì thế này? Tuế Lộ rất muốn gào vào mặt Ngâm Chỉ, nhưng cô vẫn nhịn lại, tiếp tục lật xuống dưới xem.
[Phản diện bệnh kiều: Tạ Liệt
Thân phận hiện tại: tạm thời không xác nhận được
Giá trị hắc hoá: tạm thời không xác nhận được
Khả năng huỷ diệt thế giới: tạm thời chưa xác nhận được.]
Rất nhiều dòng chữ ‘tạm thời chưa xác nhận được’ đập thẳng vào mắt Tuế Lộ, quả thật là loé mù mắt chó của Tuế Lộ.
Cô không nhịn được nữa, dò hỏi Ngâm Chỉ: “Ta hỏi chút, cái thứ gọi là ‘tạm thời chưa xác nhận được’ là cái quỷ gì vậy? Thế giới trước có đầy đủ thông tin của phản diện bệnh kiều mà, sao bây giờ nửa chữ cũng chẳng có thế?”
Ngâm Chỉ cãi lại cô: [Cô không nhìn thấy cái tên ở trên cùng à?]
Tuế Lộ: “...Cái đó không tính! Ta muốn biết là cái khác, chứ không phải tên.”
[Được, vậy để ta xoá ký ức cho cô nha.] Ngâm Chỉ rất là tri kỷ đề nghệ một đối sách khác cho Tuế Lộ.
Quả thật...!là giận không tả nổi, ngay bây giờ, Tuế Lộ chỉ muốn ném luôn nhiệm vụ vào mặt nó bỏ gánh không làm nữa.
Cứu vớt cái khỉ á! Nhiệm vụ cái khỉ á! Không có thông tin thì làm kiểu gì?
[Được rồi, chọc cô chút thôi.] Thấy Tuế Lộ không hưởng ứng trò đùa của mình, Ngâm Chỉ đau lòng không sao