Mặc dù Tạ Liệt không dính bẫy của mình, nhưng vẻ mặt Tuế Lộ vẫn rất thản nhiên, cô cười rạng rỡ hỏi lại hắn: “Nếu tôi nói, tôi muốn gi3t chết anh thì sao? Anh sẽ giúp tôi chứ?”
Tạ Liệt nghe vậy thì sững sờ hai giây nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh trỡ lại, nụ cười trên khoé môi không giảm, ngược lại càng quyến rũ hơn, nốt lệ chí nơi khoé mắt giống như mang theo ý cười không che giấu nổi: “Vậy sao? Vậy thì trước khi cô muốn giết tôi, thì tôi sẽ giết cô trước.
Dù sao công chúa điện hạ cũng chỉ là một kẻ bị ruồng bỏ, cả thế giới không ai thích cô, sau khi chết đi cũng chỉ có thể ở lại chỗ này.
Chết cũng không đáng tiếc.”
Câu cuối cùng rất nhẹ, giống như Tạ Liệt đang ngâm nga một điệu nhạc du dương, thanh sắc vô cùng êm tai.
Nhưng hành động tiếp sau lại không hề như vậy, hắn bóp chặt cổ cô, ngón tay Tạ Liệt chạm vào dây xích khiến cho dây xích trên cổ Tuế Lộ càng chặt hơn.
Giây tiếp theo, móng tay hắn mọc dài ra, đâu xuyên qua linh hồn Tuế Lộ.
Rõ ràng đang là một con ma nữ bị giam cầm, vậy mà Tuế Lộ vẫn cảm nhận được đau đớn.
Nhưng đó không phải là đau đớn về thể xác, mà là cảm giác linh hồn bị xé rách thành hai nửa, đau đến mức Tuế Lộ chỉ muốn nhanh nhanh đi đầu thai luôn.
Nhưng mục đích của tên điên này là muốn cô khóc lóc cầu xin hắn, Tuế Lộ không thể để hắn thành công được.
Tuế Lộ nhắm chặt mắt, niệm kinh dưới đáy lòng hai lần, đầu ngón tay hơi động, chỉ vài giây sau, một bên dây xích đang giam cầm Tuế Lộ bị đứt, từng mảnh vỡ rơi xuống nền đất phát ra âm thanh leng keng.
Giây tiếp theo, dây xích giam cầm cánh tay còn lại của cô cũng bị phá vỡ, cả hai cánh tay của Tuế Lộ không chút ngần ngại vươn về phía Tạ Liệt, mạnh mẽ ấn lên yết hầu của hắn.
Động tác của cô không mang tính xâm lược như của Tạ Liệt, nhưng lại có thể quấn chặt lấy hắn, không chút do dự mà xâm nhập vào linh hồn Tạ Liệt, từng chút từng chút tàn sát thần hồn của hắn.
Công kích của Tuế Lộ có vẻ là quá lớn, khiến cho Tạ Liệt buộc phải buông cô ra, lùi về sau hai bước.
Hắn sờ sờ lên cổ mình, phát hiện nơi đó đã chảy rất nhiều máu, linh hồn cũng đang xao động không ngừng, từng chút từng chút bị bòn rút, kéo ra ngoài, khiến cho từng đầu ngón tay của Tạ Liệt trở nên tê dại.
“Sao? Đau không?” Tuế Lộ cười rất tươi tắn, cô vươn tay nắm lấy dây xích đằng sau cổ mình, nhẹ nhàng ấn một cái, dây xích lập tức biến thành tro bụi.
Thân thể cô gái gần như trong suốt nhẹ nhàng bay lên, tiến đến gần Tạ Liệt, trên mặt cô vẫn là ý cười dịu dàng như trước: “Gương mặt anh đúng là rất thú vị đấy, có muốn đi theo tôi không? Biết đâu tôi sẽ giúp anh đạt được điều mình muốn đấy.”
Mặc dù không biết tên này muốn gì, nhưng công việc thường ngày của một con ma là dụ dỗ đúng không? Vậy nên cô xin phép dụ dỗ tên này một chút, chơi chơi với hắn vài hôm xong rồi cứu vớt cũng không muộn.
Quả thật Ngâm Chỉ chỉ muốn tát cho cô một cái: [Chơi chơi cái đầu cô á, đợi đến lúc cô chơi chán