Đối diện với lời nói đậm mùi châm trọc và trào phúng của Lương Vĩ, vẻ mặt Tạ Liệt vẫn rất bình tĩnh, nụ cười quyến rũ nơi khoé môi không đổi, viên lệ chí nơi khoé mắt hơi nâng lên, linh động giống như đang sống: “Cậu nói gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì cả.”
Đúng thế, hắn chẳng biết gì cả, hắn không thích Uông Vi, càng không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với cô ta.
Lúc trước chú ý tới Uông Vi chỉ đơn giản là vì cô nàng công chúa ma kia mà thôi.
Ngẫm lại sự nhầm lẫn của bản thân mình khi trước, Tạ Liệt quả thực chỉ muốn tát cho bản thân vài phát.
Khi ấy hắn nghĩ cái gì mà cho rằng người mắt cao hơn đầu như Tuế Lộ lại lựa chọn chuyển sinh vào người Uông Vi cơ chứ.
Cho dù có phải chuyển sinh thành một người ăn mày, chắc chắn Tuế Lộ chẳng bao giờ lựa chọn Uông Vi đâu, đơn giản là vì cô ta là nữ chủ mà người chuyên đi gây hoạ cho người khác như Tuế Lộ, chắc chắn chẳng yêu thích gì đám người chính nghĩa cả.
Cứ nhìn cái cách mà cô đối đãi với Lương Vĩ là biết mà.
Tạ Liệt chắc chắn như vậy đơn giản là vì, trong thế giới quan của cô nàng ma này chẳng bao giờ có khái niệm nam nữ, già trẻ đâu.
Tất cả đều như nhau cả thôi.
Bằng chứng là, hắn dù có là người ở bên cạnh cô lâu nhất nhưng vẫn chỉ xứng làm chân chạy vặt mà thôi!
Nghĩ lại đã thấy mệt tim!
“Cậu không cần phải che giấu đâu, cậu có che giấu đến đâu tôi cũng nhìn thấy cả thôi.” Đối với ngữ điệu âm dương quái khí đầy châm chọc của Lương Vĩ, Tạ Liệt không để tâm và cũng lười để tâm.
Hắn lướt qua người Lương Vĩ, để lại một câu: “Tôi cũng không đến thăm cậu.” Sau đó đi vào trong phòng bệnh của Uông Vi.
Mặt Lương Vĩ tái mét.
Gã hít sâu hai hơi, nắm chặt tay lại, cố gắng nhịn lại xúc động muốn giết người của mình, xoay người đi vào phòng Uông Vi.
Tiểu Vi của gã không thích gã giết người, vậy nên, gã không thể làm cho Tiểu Vi của gã phật lòng được.
Lương Vĩ nghĩ như vậy, tâm trạng đã tốt hơn trước rất nhiều.
Nhưng vừa nghĩ đến hồn ma tên Tuế Lộ kia, tâm trạng tốt của gã đã tụt dốc không phanh.
Hồn ma kia...!chắc chắn là nàng công chúa kia, gã vẫn còn nhớ rõ, thù hận từ kiếp trước...!Nếu cô tới đây để trả thù Uông Vi...
Không! Không được! Gã không thể để cô làm hại Uông Vi, gã nhất định phải giải quyết Tuế Lộ, phải khiến cô mãi mãi không thể luân hồi.
Lương Vĩ đặt quyết tâm dưới đáy lòng, ánh mắt sắc bén đảo qua phương hướng Tuế Lộ vừa rời đi.
Sau đó, gã cũng không ở lại ngoài hành lang nữa, thong thả quay lại phòng bệnh Uông Vi.
Quay lại phía Tuế Lộ, lúc này cô đang vui vẻ chạy quanh nhà xác vài ba vòng để kiếm bạn đồng hành nhưng kiếm cả chục vòng rồi Tuế Lộ vẫn chẳng tìm thấy một hồn ma nào, quả thật là khó xử nha.
Đang loay hoay không biết nên đi đâu về đâu thì Tuế Lộ bỗng nghe thấy một tiếng nức nở rất nhỏ.
Hở? Người? Có người ở trong nhà xác à?
Tuế Lộ rất tò mò, cuối cùng không nhịn được nữa mà bay khỏi nhà xác, nương theo âm thanh mà đi tìm nơi phát ra tiếng khóc nức nở đầy thương tâm kia.
Tìm một vòng, Tuế Lộ cũng tìm thấy một cậu