Làm gì được mi á? Đánh chết mi có tính không?
Nhưng đây là người của cô, là người của cô, nên có quỳ cũng không được gây sự.
Hít sâu, hít sâu, hít sâu, bình tĩnh lại rồi.
Chỉ là hôn thôi mà có gì đáng sợ đâu? Chuyện kinh khủng hơn cô còn từng làm, tầm này tính là gì? Chẳng nhằm nhò gì hết!
Tuế Lộ không so đo với hắn nữa, hào phóng xua xua tay: “Không có vấn đề gì.
Chỉ là hôn thôi mà? Anh không để ý, tôi cũng lười quan tâm.”
Tạ Liệt thở phào một hơi ở trong lòng.
Nhưng nghĩ lại, hắn vẫn thấy rất không cam tâm.
Cái gì mà lười quan tâm chứ? Cô nói vậy là để chọc tức hắn hay gì?
Tuế Lộ cũng không biết Tạ Liệt đang giận dỗi, cô khoanh tay trước ngực nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nước mưa làm nhoè hết mọi cảnh vật, bầu trời âm u, khiến người ta cũng khó chịu theo.
Nhìn một lúc, cô quay sang hỏi Tạ Liệt: “Anh biết gần đây có nơi nào bỏ hoang không?”
“Cô hỏi thế để làm gì?” Tạ Liệt khó hiểu hỏi lại.
Mà Tuế Lộ cũng chẳng giấu diếm gì hắn, nói thẳng: “Tôi muốn mở một trung tâm ma ám.
Kiếm chút phí sinh hoạt.”
Tạ Liệt: “???” Trung tâm ma ám có thể hiểu, kiếm chút phí sinh hoạt hắn cũng có thể hiểu, cái làm hắn thắc mắc là, hai cụm từ này đặt cạnh nhau sẽ không có vấn đề gì chứ?
Xác thực là không có vấn đề gì, qua vài ba câu tâm sự mỏng với Tuế Lộ, cuối cùng Tạ Liệt cũng hiểu ra ý của cô là gì.
Tuế Lộ muốn mở trung tâm ma ám, sau đó cho các đoàn làm phim kinh dị thuê, tiện tay kiếm thêm chút phí sinh hoạt.
Nhưng một con ma như cô thì cần gì phí sinh hoạt?
Đại khái là ánh mắt cùng vẻ mặt của hắn quá rõ ràng, nên dù hắn không nói ra, Tuế Lộ vẫn hiểu được ý hắn là gì.
Cô dùng vẻ mặt nghiêm túc đáp lại hắn: “Sao lại không cần? Tôi cảm thấy, cho dù là ma, tôi cũng phải làm một con ma giàu có.”
Sau đó cô còn lấy tiền giấy đè chết nam nữ chủ nữa chứ!
Nhưng câu sau Tuế Lộ không nói ra, miễn cho tên đạo đức giả nào đó lại lên tiếng ngăn cản cô.
Tạ Liệt cũng không nhàm chán giống như Tuế Lộ nghĩ, đối với hắn, cô muốn làm gì thì làm, có hắn ở đằng sau dọn dẹp rồi, không cần phải bận tâm mấy chuyện này làm gì.
Nhưng từ trước tới giờ, Tuế Lộ làm việc rất cẩn thận, hắn chưa từng phải nhúng tay vào dọn dẹp hậu trường cho cô, điều này khiến Tạ Liệt rất là dỗi luôn.
Thế nên, Tạ Liệt có một suy nghĩ khá là táo bạo.
Nếu là lần này, thì chắc hắn có thể giúp đỡ cô nhỉ? Đối với Tuế Lộ, cách theo đuổi an toàn nhất chính là khiến cô cảm thấy hắn có giá trị, đồng ý cho hắn ở bên cạnh cô.
Chỉ khi ấy, Tạ Liệt hắn mới có cách để làm những phần việc kế tiếp.
Nhận thấy Tạ Liệt không phản đối mình, Tuế Lộ rất chi là hài lòng.
Chỉ cần hắn không phản đối cô, vậy thì rất dễ nói chuyện rồi, không cần phải tẩy não hắn nữa.
Nhưng ngẫm lại, cũng có hơi đáng tiếc vì cô không được thực hành nghiệp vụ mà mình vừa mới học được.
[Nghiệp vụ cái con khỉ nhà cô!] Ngâm Chỉ ngoi lên tung ra một câu không đầu không đuôi như vậy, sau đó trực tiếp lặn luôn, nửa cái bong bóng cũng không nhả ra nữa.
Tuế Lộ: “...” Đầu năm nay Ngâm Chỉ phát bệnh hơi nhiều thì phải? Đang yên đang lành lại khẩu nghiệp là sao ta? Không có gì làm nên chán quá à?
Vậy thì chắc là bệnh hết thuốc chữa giống như Tạ Liệt rồi.
Cơn mưa ngoài cửa sổ vẫn chưa dừng lại, thậm chí có xu hướng càng mưa càng to, hạt nước mưa trút xuống ầm ầm, tiếng sấm vang vọng đất trời, đánh dấu một ngày không mấy yên bình sắp trôi qua.
Lúc này, trong một nơi tối tăm u mịch không bóng đen, một bóng dáng chậm rãi xuất hiện.
Gã đàn ông cầm nến bước về phía trước, ánh sáng từ cây nến toả ra phản chiếu gương mặt gã.
Người này không ai khác chính là Lương Vĩ.
Gã cầm giá nến, ngọn lửa bập bùng trong không gian đen mịt mù, ánh sáng không lớn, không đủ sức làm không gian xung quanh rực sáng, thậm chí nó còn le lói, chập chờn, dường như chỉ cần một ngọn gió nhẹ cũng đủ sức thổi tắt ngọn lửa ấy.
Lương Vĩ không để ý quá nhiều, gã đi rất thong thả, tốc độ không nhanh không chậm, chẳng mấy chốc đã đi đến cuối đường hầm âm u này.
Ở cuối đường hầm có một căn phòng được khoá chặt bởi những dây xích màu vàng rực