Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Tuế Lộ, Tạ Liệt gật đầu chắc chắn: “Trung tâm của trận pháp nằm ở đây, Lương Vĩ có liên quan đến chuyện này.”
Nghĩ lại những suy đoán lúc trước của bản thân, Tuế Lộ cười lạnh một tiếng, tên Lương Vĩ này đúng là biết chơi thật, vậy thì cô phải dạy cho gã biết về nhân vật phản diện hạng sang thôi.
“Được rồi, vào bắt gã thôi.” Đối với việc hãm hại nam nữ chủ như thế này, chưa bao giờ Tuế Lộ thấy buồn chán cả, cô rất là tích cực theo đuổi công việc thú vị như này đấy.
Tạ Liệt cũng không cản Tuế Lộ lại, dù sao thì sở thích của hắn cũng chẳng khác Tuế Lộ là bao.
Nhưng có một chuyện đã ngăn cản hành động của hai người.
Là tin nhắn của Âu Phong.
Đọc xong tin nhắn của Âu Phong gửi đến, Tạ Liệt mặt không đổi sắc nói: “Lương Vĩ điên rồi, gã chuẩn bị hiến tế Uông Vi.”
Tuế Lộ: “...Là sao cơ?” Hiến tế á? Ở thời hiện đại này cũng có thứ đồ chơi sặc mùi phong kiến đó à?
Sao nói đây là thế giới hiện đại cơ mà! Có pháp trận, có nguyền vật gì gì đó thì thôi đi, giờ còn có cả lễ hiến tế nữa, tác giả cũng thật đam mê quá đấy.
[...Ban đầu thế giới này đã được thiết lập là hiện đại kết hợp với linh dị thần quái.] Có lễ hiến tế với mấy thứ như nguyền vật kia không phải là chuyện đương nhiên sao?
Đối với lời giảo biện của Ngâm Chỉ, Tuế Lộ không quan tâm, lúc này cô đang bận theo Tạ Liệt chạy tới chỗ lễ hiến tế diễn ra.
Để làm gì á? Để xem kịch và tiện thể cắm một dao cho nam chủ nếu cần nha.
...
Lúc này ở một nơi khác.
Uông Vi nằm trên mặt đất, cả người đầy máu và vết thương.
Bộ váy cô dâu màu trắng của cô ta đã loang lổ những vệt máu to to nhỏ nhỏ, trông cực kỳ đáng sợ.
Uông Vi thất thần nhìn bầu trời, rõ ràng ánh mặt trời ấm áp vẫn còn kia, rõ ràng da thịt cô ta vẫn cảm nhận được sự ấm nóng của mặt trời, nhưng đáy lòng của cô ta lúc này đang lạnh như băng tuyết cô đọng.
Lương Vĩ chưa từng muốn kết hôn với cô ta, kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng thế.
Không có cái gọi là tình yêu ở đây, cũng không có cái gọi là hi sinh, tất cả chỉ là một âm mưu, mà cô ta cũng như vô số người khác đều chỉ là quân cờ trong tay Lương Vĩ mà thôi.
Gã không thương tiếc cô ta, càng không thương tiếc thế giới này, thứ gã muốn chỉ có thiếu nữ mặc hỉ phục nằm trong quan tài kia mà thôi.
Nghĩ đến gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của thiếu nữ nằm trong quan tài, Uông Vi lại tức giận không tả được, cô ta nghiến chặt răng, căm hận đập tay xuống nền đất khô khốc.
Cô ta không cam lòng! Rõ ràng là chị em song sinh, nhưng tại sao cô ta lại phải hứng chịu cảnh bị huỷ dung, còn ‘Tuế Lộ’ lại trở nên xinh đẹp như vậy?
Đến tận bây giờ, sau khi chết đi rồi, rõ ràng đã chết vài nghìn năm rồi, nhưng gương mặt ‘Tuế Lộ’ vẫn được bảo toàn xinh đẹp, còn có được tình yêu của ‘Lương Vĩ’ nữa chứ! Rốt cuộc cô có chỗ gì tốt, rốt cuộc cô ta không bằng ‘Tuế Lộ’ ở chỗ nào mà ông trời lại bất công với cô ta như vậy?
Là ở khuôn mặt này sao?
Nếu không