Sau khi mở được cửa, mọi người cũng không vào luôn mà ngó vào bên trong xem xét một vòng, rồi mới từ từ tiến vào.
Tạ Liệt là người đầu tiên đặt chân vào phòng, ngay khoảnh khắc hắn đặt chân vào, cả căn phòng bỗng nhiên bừng sáng, soi sáng vật thể nằm giữa phòng.
Là một cái giường băng, và...!một thiếu nữ.
“Uông Vi?” Tạ Liệt nhíu mày, có vẻ rất lo lắng nhưng việc đầu tiên hắn làm không phải là tiến lên kiểm tra xem Uông Vi còn sống hay không mà là kéo Tuế Lộ về phía mình, bảo vệ cô chặt chẽ.
“Cậu đã tìm tới đây rồi à?” Một giọng nói lạnh nhạt, hơi khàn vang lên từ phía bên kia căn phòng, vài giây sau, một bóng người chậm rãi xuất hiện.
Người kia không ai khác chính là Lương Vĩ.
Vẻ mặt gã lúc này cao thâm khó đoán, còn pha một chút kiêu căng ngạo mạn, hoàn toàn không giống người nhận thấy có kẻ xen ngang công việc mình đang làm.
Lúc gã nói chuyện với Tạ Liệt, giọng điệu thân mật giống như gặp mặt một người bạn cũ chứ không phải là kẻ thù.
Tuế Lộ đứng bên ngoài nghe nổi hết da gà, sống lưng run một cái, cô thật sự bội phục vẻ mặt giả tạo của mấy tên điên này.
Đúng là chỉ có kẻ điên mới có thể nói chuyện bình thường với kẻ điên mà.
Sau khi chào hỏi xong, Lương Vĩ liếc cũng chẳng buồn liếc Tạ Liệt lấy một cái, gã đi quanh cái giường băng một hồi, rồi lại cúi người, dịu dàng chạm vào gò má Uông Vi, sau đó nở một nụ cười biế.n thái.
Cả căn phòng ngập trong hơi thở của một đám biế.n thái.
Tuế Lộ nhịn không được nghĩ thầm.
Trong khi Tuế Lộ đang thắc mắc không biết mình có thể thoát khỏi cái nơi ngập trong hơi thở của đám biế.n thái hay không thì Lương Vĩ bỗng nhiên lên tiếng.
Giọng điệu tiếc nuối lại dịu dàng cũng chẳng thể nào che đi hơi thở biế.n thái của gã: “Cậu tới đám cưới của tôi và Uông Vi rồi chứ?”
Tuế Lộ: “...” Tên này đúng là nam chủ có khác, bản thân chuẩn bị ăn thịt nữ chủ luôn rồi mà vẫn nghĩ đến đám cưới.
Chẳng lẽ nam chủ nào cũng có tu dưỡng đạo đức nghề nghiệp tốt đẹp như vậy sao?
Tạ Liệt bình tĩnh đáp: “Tới rồi.”
“Vậy đám cưới đó thế nào?”
“Rất loạn.”
“Đúng thế, hẳn là rất loạn, cả cô dâu và chú rể biến mất cùng một lúc mà...” Lương Vĩ thở dài, cúi người dịu dàng đặt một cái hôn lên trán Uông Vi: “Cặp đôi kia đúng là không quan tâm khách mời gì cả, đáng trách quá...”
“Ừ, bọn họ đúng là rất đáng trách.” Tạ Liệt thờ ơ đáp một câu.
Tạ Liệt và Lương Vĩ nói chuyện với nhau, anh một câu, tôi một câu, nghe rất là thân mật đằm thắm.
Nhưng càng nghe Tuế Lộ càng thấy lạ.
Một tên thì nói như thể mình có tham gia đám cưới vậy, trong khi rõ ràng bản thân hắn chỉ đứng ở ngoài nhìn vài phút rồi đi luôn.
Nếu không phải Tuế Lộ đi cùng với Tạ Liệt suốt cả quãng đường, chắc chắn cô sẽ tin mấy lời của hắn luôn quá.
Trong khi đấy, tên Lương Vĩ aka chú rể lại nói như thể bản thân chẳng liên quan gì luôn.
Đây là đang đùn đẩy trách nhiệm à?
Khoan, chậm chút, không liên quan?
Tuế Lộ cảm thấy ở đây có cái gì đó không đúng lắm.
Nhìn bộ dạng kia của Lương Vĩ, rõ ràng là gã đã biết Uông Vi mất tích, cũng biết Uông Vi đang nằm