Đường Cửu nhất thời nhìn ngây người.
Từ khi biết Bùi Hàn đến nay, đây là lần đầu tiên hắn thấy đối phương lộ ra nụ cười rõ ràng như vậy.
Hắn lặng lẽ nuốt nước bọt. Soái ca lạnh lùng đột nhiên cười lên đẹp muốn xỉu a a a!
Nhưng sau lúc đắm đuối hắn chợt bừng tỉnh, Bùi Hàn cười như vậy có phải mình diễn không tốt nên chọc cười đối phương không? Bùi Hàn thấy hắn thấp thỏm liền lên tiếng: "Là lỗi của anh. Thử lại lần nữa nhé."
Hai người bắt đầu lại lần nữa, lần này thì thuận lợi qua cửa. Nhân lúc trạng thái đang tốt, Lưu Đông Bình bảo họ quay hết mọi cảnh của Lý Tuấn và Mạnh Phi, một người có kinh nghiệm còn một người có linh khí nên rất ăn ý với nhau, hơn nữa phần diễn không nhiều, chỉ quay đến chiều là xong, mọi người đều trầm trồ khen ngợi Tiểu Diệp tổng đúng là một thiên tài.
Đoàn phim có thể xong việc sớm nên tâm tình mọi người đều rất vui, đúng lúc này bên ngoài có hai nam nhân đi vào, một người trẻ tuổi đeo kính râm lớn che khuất nửa gương mặt, hắn ngẩng cao đầu, dáng đi thong dong mang đến cho người ta cảm giác cao ngạo. Người đàn ông trung niên còn lại thì cười xởi lởi, trên trán lấm tấm mồ hôi, vội vàng đi tới cúi đầu chào Lưu Đông Bình: "Xin lỗi xin lỗi đạo diễn Lưu, trên đường kẹt xe nên chúng tôi tới trễ!"
Đây chính là Hách Lạc Gia lẽ ra phải đóng vai Mạnh Phi và người đại diện của hắn.
Lưu Đông Bình cười ha ha: "Giờ đã qua buổi chiều rồi, xem ra kẹt xe ghê lắm nhỉ."
Người đại diện lộ vẻ xấu hổ, chỉ biết cười cầu hòa rồi quay lại vẫy tay với Hách Lạc Gia: "Tiểu Gia còn không mau xin lỗi mọi người trong đoàn đi!"
Lúc này Hách Lạc Gia mới thản nhiên đi tới tháo kính râm xuống rồi nói với Lưu Đông Bình: "Xin lỗi đạo diễn Lưu, tôi tới trễ."
Hắn chỉ nhìn mỗi mình Lưu Đông Bình còn những người khác thì không thèm ngó ngàng tới, cứ như các staff nhỏ bé kia không đáng để hắn xin lỗi.
Đối với loại người không tự lượng sức mình này Lưu Đông Bình cũng lười tức giận: "Không muộn, dù sao có cậu hay không cũng thế thôi."
Hách Lạc Gia vẫn chưa hiểu ra nhưng người đại diện của hắn lập tức biến sắc: "Đạo diễn Lưu, nói vậy là sao ạ?"
"Phần của Mạnh Phi đã quay xong, không cần các người nhọc lòng nữa." Lưu Đông Bình nói, "Mời về đi."
"Quay xong?" Hách Lạc Gia sửng sốt trợn mắt, "Tôi không đến thì ai quay!?"
Sở dĩ hắn dám đòi Lưu Đông Bình cho hắn thêm đất diễn là vì biết rõ hiện nay không có diễn viên nào ngang ngửa với mình, thế nên mới hống hách như vậy. Ai ngờ chỉ một buổi chiều mà đã có người dám cướp chỗ hắn!
Hắn nổi giận đùng đùng nhìn quanh studio rồi dán mắt vào Đường Cửu đang mặc đồng phục học sinh: "Là cậu à?"
"Cậu là ai? Quen biết ai mà vào đây?" Hách Lạc Gia nheo mắt nhìn Đường Cửu từ trên xuống dưới rồi quay sang phẫn nộ chất vấn Lưu Đông Bình, "Lúc trước tôi đã ký hợp đồng với các người! Thế mà bây giờ các người vi phạm hợp đồng, tùy tiện để loại diễn viên hạng mười tám mặt mũi lạ hoắc được chống lưng này chen ngang vào à?"
Có người nhịn không được phì cười, Hách Lạc Gia vừa định nổi giận thì đã thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ và thậm chí là thương hại. Một staff tốt bụng đưa tay về phía thanh niên mặc đồng phục kia nói: "Giới thiệu một chút, đây là giám đốc hiện tại của Tinh Doanh chúng tôi, Tiểu Diệp tổng Diệp Doanh."
Hách Lạc Gia khẽ giật mình, còn người đại diện thì ngỡ ngàng nhìn trân trối.
"Ngại quá ngại quá, thật ra tôi cũng không được tính là hạng mười tám đâu." Đường Cửu khiêm tốn nói, "Hách tiên sinh, anh đã nhắc đến hợp đồng thì chúng ta nói luôn nhé. Trong hợp đồng quy định rõ diễn viên phải làm tròn trách nhiệm của mình và luôn đặt lợi ích của đoàn phim lên hàng đầu, nếu không đạo diễn có quyền thay đổi diễn viên và yêu cầu đối phương bồi thường tổn thất kinh tế cho đoàn phim."
"Tôi thấy anh mặc dù cao hơn hạng mười tám của tôi nhưng chắc cũng chẳng có bao nhiêu tiền đâu, bồi thường thì miễn đi." Đường Cửu rộng lượng nói, "Nhưng sau này mọi bộ phim và tiết mục giải trí của Tinh Doanh sẽ không bao giờ mời anh nữa. Dù sao anh ăn cơm và kẹt xe cũng mất cả buổi chiều mà đúng không?"
Lúc này Hách Lạc Gia mới ý thức được chuyện gì xảy ra, vẻ cao ngạo trên mặt biến mất tăm, ánh mắt bắt đầu lộ vẻ hoảng hốt. Người đại diện bên cạnh hắn còn muốn nói tiếp nhưng Đường Cửu đã lên tiếng: "Thu dọn đồ đạc rồi kết thúc công việc đi, đêm nay tôi đãi."
Cả đoàn phim hân hoan reo hò, chẳng ai chú ý đến hai người kia nữa, nhanh chóng thu dọn máy móc và đạo cụ rồi kéo nhau đi.
Trong studio trống rỗng chỉ còn lại Hách Lạc Gia và người đại diện, sắc mặt người đại diện từ trắng biến thành xanh rồi lại sang đỏ, rốt cuộc nhịn không được bùng nổ: "Mẹ nó chứ tôi đã bảo cậu phải khiêm tốn một chút! Đóng bộ phim thần tượng hơi có tên tuổi thì đã coi trời bằng vung rồi hả! Lần này thì hay rồi, đắc tội với cả Diệp Doanh! Tinh Doanh đã nói cấm cửa cậu thì để xem sau này còn phim nào dám tìm cậu không! Mẹ nó thứ ngu xuẩn như cậu ông đây không hầu hạ nữa, ngồi đó chờ mình bị đóng băng đi!"
Người đại diện hùng hổ quay lưng đi thẳng, bỏ lại Hách Lạc Gia với