Sau khi ra khỏi bí cảnh, Thanh Khanh hậm hực đi thẳng một mạch không thèm quay đầu lại.
Hắn căm hận Nguyễn Lan, hận gương mặt giống mình của y, hận vẻ trầm lặng đáng ghét của y, vì vậy mỗi lần xúi giục các sư huynh sỉ nhục trêu chọc y, nhìn y nhẫn nhịn nhượng bộ, chật vật thất thố thì trong lòng hắn mới hả hê đôi chút.
Nhưng trong bí cảnh lần này chẳng biết Nguyễn Lan gặp trúng vận may gì mà nhiều lần chiếm thế thượng phong, thậm chí còn trở nên nhanh mồm nhanh miệng làm hắn bị lép vế.
Xem ra là thiếu dạy dỗ. Thanh Khanh thầm toan tính rồi dần lộ ra một nụ cười độc địa.
——
Đường Cửu trở về phòng mình.
Khi Thanh Khanh chưa quay lại thì nơi ở của Nguyễn Lan rộng nhất và đẹp nhất, giờ lại đổi sang một chỗ vắng vẻ nhỏ hẹp, cũng may bên trong rất sạch sẽ, trước tiên Đường Cửu lấy con thỏ kia ra khỏi nhẫn trữ vật ôm vào lòng vuốt ve, sau đó thả nó ra sân ăn cỏ, còn mình thì đun hai thùng nước nóng rồi đổ vào thùng gỗ trong phòng tắm ngâm mình.
Nước nóng xoa dịu cơ thể, thần kinh căng thẳng cả ngày rốt cuộc cũng được thư giãn, Đường Cửu sảng khoái thở phào một tiếng rồi bắt đầu suy ngẫm chuyện xảy ra ban ngày.
Tuy hôm nay hắn đã vô tình chiếm thế thượng phong nhưng với tính cách có thù tất báo của Thanh Khanh nhất định sẽ nghĩ cách gây rắc rối cho hắn. Tu vi của Thanh Khanh không cao bằng Nguyễn Lan nhưng sau lưng đối phương có một đám sư huynh nịnh bợ xum xoe, địch nhiều ta ít thật sự không dễ ứng phó lắm.
Vì vậy việc cấp bách hiện giờ là nâng cao thực lực của mình. Nhưng phải làm sao để tăng tu vi trong thời gian ngắn đây?
Đường Cửu suy tư nửa ngày nhưng tạm thời chưa nghĩ ra cách nào hay, thấy nước trong thùng gỗ đã nguội, hắn vội vàng mặc quần áo chỉnh tề rồi ra khỏi phòng tắm.
À phải, còn có con rắn đen hôm nay hắn gặp nữa chứ...... Đường Cửu vừa đi tới giường vừa nghĩ, con rắn kia khổng lồ như vậy chẳng lý nào lại không bị phát hiện, nhưng ngoại trừ hắn thì những người còn lại đều không nhắc tới con rắn kia, vậy mọi chuyện chỉ là ảo giác của hắn trong bí cảnh thôi sao?
Đường Cửu vừa nghĩ vừa xốc chăn lên, sau đó nhìn thấy trong chăn có một con rắn to đen nhánh.
Rắn đen mới tỉnh ngủ nên lười biếng ngúc ngoắc đầu nhìn hắn với vẻ vô tội.
"Rầm ——"
Bàn ghế bị đụng ngã, Đường Cửu té ngửa xuống sàn, hai chân mềm nhũn không còn sức lực, chỉ có thể chống tay vội vàng lết ra sau.
Hắn hoảng sợ nhìn rắn đen trên giường ngóc cao đầu, sau đó đột nhiên...... biến thành một nam tử áo đen tuấn mỹ.
Đường Cửu há hốc miệng.
Biến...... biến thành người??
Nam tử đi tới bồng Đường Cửu lên trong ánh mắt sợ hãi tột độ của hắn, sau đó trở lại bên giường. Mặt Đường Cửu trắng bệch, toàn thân run như cầy sấy, nhắm tịt mắt xin tha: "Đừng...... Đừng ăn ta...... Ta ta ta ăn không ngon đâu!!"
Giờ hắn đã biết những gì mình thấy ban ngày không phải ảo giác, con rắn đen kia chỉ sợ là xà yêu, trước kia đã nhìn trúng hắn, ban ngày không ăn được nên tối nay đến đòi nợ!!
Nam tử nhẹ nhàng đặt hắn xuống giường, chống tay hai bên người hắn, nghiêng đầu ngắm nghía hắn nửa ngày rồi nói: "Nhưng nhìn ngươi có vẻ ngon lắm mà."
Như muốn chứng minh kết luận của mình, nam tử áo đen cúi đầu lại gần hít hà sợi tóc lòa xòa bên tai Đường Cửu: "Thơm quá."
Nhịp tim Đường Cửu sắp vọt lên 180, cảm giác một giây sau xà yêu sẽ ngoác cái miệng đỏ lòm lởm chởm răng nhọn cắn đứt cổ hắn——
"Đùa ngươi thôi." Nam tử lui lại, thậm chí còn kéo chăn bọc kín Đường Cửu rồi vỗ nhẹ lên lưng hắn như muốn trấn an, cười khẽ một tiếng, "Tiên quân đã gỡ phong ấn của ta, lẽ nào ta lại lấy oán trả ơn chứ."
Đường Cửu nắm chặt chăn mền, cả người co lại đến góc tường, hoảng sợ bất an nhìn y chằm chằm, dường như đang nghĩ xem lời y nói là thật hay giả.
"Ta tên Cửu Uyên." Rắn đen hóa thành nam tử kia nói, "Mười năm trước Ma tộc trải qua một trận đại chiến, sau khi thắng thì ta bị thương nặng, lại bị tu sĩ Nhân tộc thừa cơ hãm hại. Bọn hắn không gϊếŧ được ta nên chỉ có thể dùng bí thuật thượng cổ phong ấn ta. Giờ lực phong ấn yếu đi, thần trí ta từ từ khôi phục lại, thế là chuyển lực tinh thần sang con rắn lục kia để dẫn tiên quân đến giúp ta gỡ phong ấn."
Đường Cửu không ngờ mình đã vô tình thả đại boss Ma tộc ra, trong lòng lập tức run sợ: "Ngươi, ngươi sẽ không trả thù Nhân tộc đấy chứ!?"
"Tùy tâm trạng." Đại ma đầu thích thú nhìn hắn, "Giờ ta đã tìm được món đồ chơi thú vị hơn nên tạm thời chưa để ý tới lũ ngu xuẩn kia."
Không hiểu sao Đường Cửu lại đọc được ánh mắt đại ma đầu —— "Ngươi chính là món đồ chơi thú vị kia."
Hắn trưng ra vẻ mặt cầu xin: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
"Yên tâm, ta sẽ không làm gì tiên quân đâu." Cửu Uyên mỉm cười, chỉ nhìn tướng mạo ưu việt của y thì thật sự nhìn không ra đây là đại ma đầu hô mưa gọi gió, "Lần này ta đến đây là muốn báo đáp ơn cứu mạng của tiên quân. Nếu tiên quân có nguyện vọng gì thì cứ nói với ta."
Đường Cửu: "...... Thật không?"
"Tất nhiên rồi."
Đường Cửu cắn môi hỏi dò: "Vậy...... Ngươi có cách nào giúp ta tăng tu vi trong thời gian ngắn không?"
"Chuyện này có đáng là gì?" Cửu Uyên tỏ vẻ nhẹ nhõm, Đường Cửu đang mừng thầm thì chợt nghe ma đầu kia nói, "Tiên quân chỉ cần song tu với ta một đêm thì ngày mai cảnh giới có thể đột phá đỉnh Trúc Cơ, trực tiếp Kết Đan luôn."
Đường Cửu: "............"
Fuck!
Tính dâm của rắn là có thật!!
Mới gặp một lần đã dụ dỗ người ta ngủ với mình, con rắn này đúng là vô sỉ mà!!!
Ma Xà kia lại không nghĩ vậy, thậm chí còn huých nhẹ vào người Đường Cửu rồi nghiêm túc chào hàng mình: "Ta sống mấy ngàn năm luôn giữ thân trong sạch nên nguyên dương hoàn hảo không hề tổn hại. Đây chính là thứ đại bổ, nếu cho ngươi hết thì ngươi có thể đạt tới Kim Đan hậu kỳ chỉ trong một đêm."
Đường Cửu đỏ bừng từ mặt đến cổ, xấu hổ cực kỳ nên vội vàng chặn lại con rắn đen nói hươu nói vượn này: "Đừng nói nữa!!"
Đúng lúc này cửa phòng bị gõ vang, có kẻ không mời mà đến: "Nguyễn Lan, ngủ chưa?"
Là Hà Thiên Duệ!
Đường Cửu giật mình, nam nhân trước mặt đã biến mất tăm, Đường Cửu liếc thấy trên giường phồng lên một cục, chắc hẳn y lại biến thành rắn nấp trong chăn.
Hà Thiên Duệ đóng cửa đi tới, thấy mặt Đường Cửu đỏ rực thì lập tức hỏi với vẻ quan tâm: "Sao thế? Bị sốt à?"
Hắn đưa tay sờ trán Đường Cửu, Đường Cửu gạt đi rồi thản nhiên nói: "Không có."
Hà Thiên Duệ sững sờ, nhạy bén phát giác có điều bất thường.
Trước kia Nguyễn Lan thấy hắn luôn tỏ vẻ mừng rỡ, còn thái độ này là sao?
Hắn dịu giọng hỏi: "Tâm trạng không vui à? Ta nghe nói hôm nay trong bí cảnh ngươi sơ ý ngã xuống vách núi, có bị thương không?"
Đường Cửu ngước mắt lên.
Nam tử trước mặt phong độ khoan thai, ngũ quan đoan chính, vẻ mặt lo lắng như thật lòng quan tâm đến người mình yêu. Đường Cửu nghiêng đầu lặp lại câu hỏi trước kia của Nguyễn Lan: "Sư huynh không xem ta như Thanh Khanh sư huynh để đối đãi đúng không? Sư huynh thật lòng thích ta đúng không?"
Ánh mắt Hà Thiên Duệ lóe lên, lập tức lộ ra ý cười dịu dàng: "Thì ra ngươi đang suy nghĩ chuyện này à? Nguyễn Lan, tất nhiên là ta thích ngươi rồi."
Đường Cửu gật đầu: "Ngươi thích ta thì sao những lúc Thanh Khanh dẫn người đến bắt nạt ta thì ngươi chưa bao giờ xuất hiện?"
Nụ cười đông cứng trên mặt Hà Thiên Duệ.
"Ngươi thích ta thì sao những lúc ngươi ở đó chưa từng bênh vực ta trước mặt Thanh Khanh mà phải đợi sau khi ta bị ức hiếp mới lén lút đến an ủi ta?"
"Ngươi thích ta thì sao lại dễ dàng tin rằng "ta sơ ý ngã xuống vách núi" mà không tìm hiểu chân tướng phía sau?"
"Hà sư huynh, rốt cuộc ngươi thật lòng thích ta hay vì muốn có con trai độc nhất của chưởng môn mà không được nên mới thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ ti tiện của ngươi trên người ta?"
Cuối cùng Hà Thiên Duệ không cười nổi nữa. Hắn nheo mắt âm trầm nhìn Đường Cửu: "Nguyễn Lan, ngươi có biết mình đang nói gì không?"
"Tất nhiên là nói thật rồi." Đường Cửu cười khẩy, "Sao? Vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của ngươi nên rốt cuộc không giả bộ nữa à?"
"Ta thật không ngờ ngươi còn nhanh mồm nhanh miệng thế cơ đấy." Hà Thiên Duệ lại cười nhưng khác với nụ cười ấm áp khiêm tốn thường ngày, nụ cười này mang theo vẻ tà ác khiến người ta sợ hãi, "Nhưng bộ dạng này của ngươi lại thú vị hơn lớp vỏ bọc tẻ nhạt kia nhiều."
"Ngươi nói không sai, ngươi đúng là kẻ thay thế Thanh Khanh." Hà Thiên Duệ nói thẳng, từ trên cao nhìn xuống Đường Cửu, "Dù sao ngươi chỉ là cô nhi lang thang ngoài đường, lúc được nhặt về môn phái chẳng có gì trên người, chỉ có mỗi khuôn mặt hơi dễ nhìn thôi."
"Ta từng bày tỏ tình cảm với Thanh Khanh nhưng bị hắn cự tuyệt." Hà Thiên Duệ ôn nhu nói, "Thật ra tính tình Thanh Khanh quá kiêu căng, nếu so sánh thì ta vẫn thích ngươi hơn. Nhưng biết sao được, sau lưng hắn là phái Vô Trần, ta cũng không phải đệ tử sư phụ ưng ý nhất nên nhất định phải có được hắn."
Đường Cửu gật đầu: "Vì vậy ngươi vừa muốn giành được trái tim Thanh Khanh vừa dùng ta gϊếŧ thời gian đúng không?"
"Sao lại nói khó nghe thế? Chẳng phải ngươi cũng được ưu ái đó sao?" Hà Thiên Duệ nhìn hắn như đang nhìn một bé thỏ trắng yếu đuối bất lực bị nhốt trong lồng, "Nếu không có ta che chở ngươi thì ngươi đã bị Thanh Khanh giày vò chết lâu rồi."
Đường Cửu không nói lời nào.
"Nhờ người khác che chở thì phải trả giá